Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 174: Kết hôn ngày tốt lành




Người vệ sĩ này nói xong, vốn đang cầm chứng minh thư hộ khẩu trên tay liền cung kính đặt vào trên tay Tần Mặc, Tần Mặc liền tiện tay giao lại tất cả số giấy tờ này vào tay của Tô Song Song.

Anh thoáng nhìn qua đội ngũ thật dài đang sắp xếp phía đằng trước, lại hỏi một câu, “Ước chừng đến chỗ nào rồi nhỉ?”

Tô Song Song vẫn còn đang ở vào trạng thái mịt mờ như cũ. Lúc nhìn thấy sổ hộ khẩu đang ở trong tay của mình, cô lại càng thấy bối rối, người cả cái này mà tiểu cầm thú kia cũng đều đã có chuẩn bị rồi sao? Tần Mặc đã thu thập đủ các loại giấy chứng nhận của cô từ khi nào, mà bây giờ đem đến đây vậy nhỉ?

“Ước chừng có thể mới tới một nửa.” Người vệ sĩ sau khi đánh giá hạ xuống một câu, sau đó đè thấp thân thể nói ra: “Có cần phải nghĩ một số những biện pháp khác không ạ?”

Tần Mặc nhìn nhìn phía trước, anh nghĩ nếu như mình dùng sức mạnh quyền thế để uy hiếp đám người này, sẽ làm cho Tô Song Song kịp phản ứng, nhất định trong nội tâm cô sẽ không thấy thoải mái. Anh muốn làm cho Tô Song Song khó quên được thời khắc quan trọng này, nhưng lại không muốn dùng phương thức làm cho cô chán ghét đến mức cô khó quên.

“Thực hiện kế hoạch B.” Tần Mặc nhàn nhạt nói ra năm chữ kia, người vệ sĩ đứng ở bên cạnh anh bị sửng sốt một chút, điều này cũng không hề có trong kế hoạch mà.

Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc nói chuyện, ngửa đầu lên nhìn anh, trong nội tâm nghi hoặc, đến giờ này làm sao còn thực hiện kế hoạch B, chẳng lẽ trên thương trường Tần Mặc đã xảy ra chuyện gì rồi chăng.

Tô Song Song lập tức túm lấy ống tay áo Tần Mặc kéo kéo. Tần Mặc cảm nhận được động tác nhỏ kia của Tô Song Song, anh cúi đầu xuống nhìn cô, trong ánh mắt hoa đào lộ ra ý muốn hỏi lại cô.

“Chuyện kia... Ở công ty của anh đã có chuyện, mà hôm nay có nhiều người như vậy, không bằng để hôm khác đi?” Tô Song Song cảm giác nhất định là cái cười của mình vô cùng chân chó (nịnh nọt), nhưng là vì muốn đạt được mục đích bất cứ giá nào, nên cô cũng không cần quan tâm đến người vệ sĩ đang ở bên cạnh mình có thể cười nhạo cô hay không nữa.

Tần Mặc lắc đầu, đáp lại một câu với Tô Song Song: “Chọn ngày không bằng gặp ngày”, chính ngày hôm nay đi.”

“...” Tô Song Song còn muốn khuyên Tần Mặc một câu, chỉ là nhìn ở phía trước còn nhiều người như vậy, cô cảm thấy chắc chắn là không tới lượt bọn họ, dứt khoát cũng không lên tiếng nữa.

Mà người vệ sĩ ở sau lưng Tần Mặc vẫn còn đang ở chỗ đó mà cân nhắc chuyện kế hoạch B như thế nào, thì nhận được một cái tin nhắn gửi đến. Anh ta xem xét xong liền bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt nhìn Tần Mặc chỉ thấy mang theo sự sùng bái, Tần Mặc quả thật không hổ là một thủ lĩnh của bọn họ, kế hoạch này, thật là hoàn mỹ!

Tần Mặc nhìn anh ta một cái, người vệ sĩ lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Tần Mặc liền chuyên chú cúi đầu nhìn Tô Song Song đang ngẩn người, đưa tay nắm chặt lấy tay của cô mà chơi đùa.

Ánh mắt của Tô Song Song vẫn nhìn chằm chằm vào hàng người ở phía trước, nhìn thấy hồi lâu cũng không di chuyển một cái, trong nội tâm thấy vui mừng đến sắp nở hoa rồi. Tuy rằng cô rất muốn tu thành chính quả cùng Tần Mặc, nhưng mà cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy không nên làm (làm thủ tục kết hôn) vào lúc này, thật sự là quá là nhanh.

Ngay lúc trong nội tâm Tô Song Song cảm thấy may mắn, đột nhiên có một luồng khói phun ra, ngay sau đó nghe thấy một tiếng thét to vang lên ầm ầm: “Cháy rồi kìa, chạy mau!”

Ngay sau đó hàng người toàn những nam thanh nữ tú lúc trước còn đang xếp hàng thành từng đôi từng đôi một, bắt đầu trở nên hỗn loạn, từ trong đại sảnh của cục dân chính đua nhau chạy ra bên ngoài. Tô Song Song vừa nghe thấy liền lôi kéo Tần Mặc định bỏ chạy, nhưng không ngờ Tần Mặc lại túm lấy tay của cô mà kéo trở lại.

“Anh làm gì vậy?” Tô Song Song nhìn Tần Mặc, đã đến lúc này rồi, không biết cái tên tiểu cầm thú kia còn nổi điên cái gì nữa đây, “Chạy mau, cháy rồi kia kìa!”

“Không có chuyện ấy đâu, giả vờ thôi!” Tần Mặc nói xong, dứt khoát ôm ngang người Tô Song Song, đi thẳng đến chỗ làm việc. Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, Tô Song Song đã được Tần Mặc ôm lướt qua làn sương mù kia, phía trước là một khoảng trong sáng.

Trong nháy mắt, Tô Song Song cũng không sao hiểu nổi nữa, cái này là muốn làm cho người ta phải kinh hãi hay sao? Rốt cuộc là có lửa cháy hay là không có lửa cháy đây chứ! Cô vội vàng ôm lấy bả vai Tần Mặc, hỏi lại một câu, “Sao anh không chịu chạy đi?”

Tần Mặc cũng không hề hé miệng trả lời Tô Song Song..., mà vẫn như trước, anh ôm cô đi thẳng lên phía trước. Tuy vậy trong nội tâm của Tô Song Song vẫn còn cảm thấy sợ hãi, chỉ là cô lại càng thêm tin tưởng ở Tần Mặc, cảm thấy rất có thể anh đã biết rõ cái đường hầm bí mật gì đó, nên đã ôm cô đi theo đường tắt.

Chỉ có điều là, nhịp bước chân của Tần Mặc đi thật sự không hề giống như đang chạy trối chết, mà lại giống như đang đi tản bộ thì đúng hơn. Ngoài miệng Tô Song Song vẫn không nói gì, nhưng trong nội tâm của cô thì đã nhanh chóng cảm thấy khó chịu rồi. Cô không thể nhẫn nhịn được nữa, liền thúc dục một câu: “A Mặc, thật ra anh có thể đi nhanh lên một chút được không?!”

Tần Mặc nghe thấy những lời này của Tô Song Song, liền cúi đầu xuống quét mắt liếc nhìn cô, tâm tình dường như rất không tồi, trả lời lại một câu: “Rốt cục em cũng đã sốt ruột rồi đấy nhỉ.”

“Em vẫn một mực cực kỳ vội đấy, có được không!” Tô Song Song nhíu mày lại nhìn Tần Mặc. Cô có cảm giác, cảm thấy mặt hàng này nhất định là do thời điểm rớt rớt xuống tòa nhà kia bị vỡ đầu, lúc trước chỉ số EQ đã không cao, lúc này đến chỉ số thông minh cũng không còn nữa rồi!

“Tốt lắm!” Tần Mặc nói xong tiến độ bước đã nhanh hơn. Cuối cùng trái tim của Tô Song Song cũng đã buông lỏng ra được một nửa. Nhưng chỉ là vừa đi được vài bước cô đã nghe thấy nghe thấy từ trong văn phòng truyền đến tiếng kêu gào nghe nhe tiếng giết heo vậy: “Thả tôi ra! Cứu mạng! Lửa cháy rồi kìa!”

Tần Mặc ôm Tô Song Song vừa đi vào, đã nhìn thấy người vệ sĩ của Tần Mặc đang chặn giữ cái vị công chứng viên kia lại, mà lúc này vị công chứng viên mặt đã nhanh chóng đỏ bừng lên, nhìn thấy có người tiến đến, vội vàng cầu cứu: “Nhanh nhanh cứu tôi với! Người này không cho tôi đi, có phải là muốn tôi cùng chết với anh ta hay không?”

Tay của người vệ sĩ đang giữ lấy tay của vị công chứng viên kia run lên, suýt nữa buông lỏng tay ra. Tô Song Song nhìn bác gái kia cũng phải sắp bốn mươi tuổi đến nơi, lại nhìn nhìn lại cậu chàng vệ sĩ trẻ đang giữ người kia, rõ ràng là một thanh niên mới độ hai mươi tuổi, trong nội tâm đã muốn phát ói ra rồi. Cái vị bác gái kia thực sự có can đảm khi nói chuyện, cô không khỏi yên lặng thương cảm cho cậu chàng vệ sĩ trẻ kia, lại có thể bị bác gái đùa giỡn như vậy.

Lúc này cậu chàng vệ sĩ trẻ kia rốt cục cũng đã không thể nhẫn nhịn được nữa, trông thấy Tần Mặc đã tiến vào rồi, vội đẩy cái bác gái kia lúc này vẫn còn đang ồn ào náo loạn như cũ, gầm nhẹ một câu: “Câm miệng, không có lửa!”

Cậu chàng vệ sĩ trẻ kia đã bắt đầu nổi giận lên rồi, toàn thân tỏa ra sự tàn bạo. Trong nháy mắt bác gái kia bị sợ tới mức liền rụt ngay cổ lại không dám lên tiếng nữa. Bất quá nghe thấy được lời nói kia của cậu chàng vệ sĩ kia vừa nói ra, liền yếu ớt như cũ, hỏi lại một câu: “Không có lửa cháy sao?”

“Không có, chỉ là do cửa ra vào có khói thuốc lá phả ra mà thôi.” Cậu chàng vệ sĩ trẻ giải thích một câu. Trong phòng làm việc lúc trước còn đang trong tình trạng rối ren, trong nháy mắt đã an tĩnh trở lại, lúc này sương mù ở phía ngoài cũng tản đi hết.

Bác gái công chứng viên kia vừa nhìn thấy hiện trạng, liền đưa tay vỗ vỗ vào nơi ngực của mình, thở phào một cái, chưa tỉnh hồn nhưng đã hướng về phía cậu chàng vệ sĩ kia vẫn còn đang chắn giữ lấy mình nói một câu.

“Làm cho tôi sợ muốn chết, vừa mới rồi cậu lại cứ chắn lấy đường không cho tôi ra ngoài, sao lúc đó cậu không chịu nói ra ngay đi! Làm cho bà già này bị sợ tới mức còn tưởng rằng cậu định tự tử cùng với tôi kia đấy! Thiệt là! Thanh niên trẻ bây giờ, thật sự là quá lạnh lùng tàn khốc rồi!”