Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 173: Nên cho đáp án




Editor: Puck

“Rất tốt.”

Khi Tô Song Song đang do dự, sau lưng đột nhiên vang lên hai chữ bình thản, trong nháy mắt bị sợ đến cô giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Bạch Tiêu càng thêm sợ hết hồn, anh ngẩng đầu nhìn qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Mặc mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt ấy giống như nhìn người chết, trong nháy mắt khiến cả người Bạch Tiêu cũng không được tự nhiên.

Bạch Tiêu lập tức ha ha cười khan một tiếng, lộ ra một chút nụ cười mang tính lấy lòng, chân chó hỏi: “Tiểu Tần Tần, cậu đã tỉnh!”

Tô Song Song vừa nghe Tần Mặc tỉnh, vội vàng xoay người lại, vừa nhìn thấy Tần Mặc thật sự mở mắt, ngồi dậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ đó đều không có vấn đề gì, Tô Song Song lại không nhịn được khóc.

Tần Mặc thấy Tô Song Song có thể đi, quả thật như bác sỹ nói, không có gì đáng ngại, mừng rỡ một phen, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Tô Song Song quay đầu, Tần Mặc nhíu mày trong nháy mắt.

Anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, thấy anh ta cười vẻ mặt nịnh hót, cũng biết chuyện Tô Song Song khóc thành như vậy, nhất định không tránh được có liên quan tới anh ta.

Bạch Tiêu bị Tần Mặc nhìn rất chột dạ, cười lui về sau định chạy đi, chạy ra nước ngoài tiêu dao mấy ngày, tránh đầu gió, ai mà biết Tô Song Song lại đưa tay túm được anh.

Trong lòng Bạch Tiêu vẫn còn hổ thẹn với Tô Song Song, nên do cô kéo mình lại, không giãy giụa, nghĩ thầm coi như là còn Tô Song Song rồi, nào biết Tô Song Song lại nghĩ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy.

Tô Song Song quay đầu nhìn Tần Mặc, dùng đôi mắt đỏ hoe hết sức đáng thương nhìn Tần Mặc, mím môi nói: “A Mặc, Bạch Tiêu gạt em...”

Tần Mặc vừa nghe, ánh mắt nhìn Bạch Tiêu càng thêm sắc bén, anh nhíu mày, đã cảm thấy má trái của mình đặc biệt đau, anh quay đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, trên cửa sổ phản chiếu má trái của anh ửng đỏ.

Bạch Tiêu vừa thấy Tần Mặc phát hiện ra mình bị đánh, nhắm mắt lại khuôn mặt hối tiếc, anh mở mắt nhìn Tô Song Song, cho cô một ánh mắt cầu xin tha thứ, chỉ tiếc Tô Song Song vốn không nhìn anh, lòng Bạch Tiêu lạnh toàn bộ trong nháy mắt.

Bây giờ Bạch Tiêu coi như đã hiểu cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống rồi, anh quả thật tự mình đào hố, tự mình nhảy vào, còn thuận tay lấy đất chôn một nửa rồi.

Bạch Tiêu giùng giằng trở tay kéo ống tay áo Tô Song Song, lắc lắc, không biết bây giờ làm nũng cầu xin tha có thể tốt không, chỉ tiếc Bạch Tiêu làm như vậy thật sự khiến Tô Song Song chán ghét.

Ngay cả Tần Mặc cũng cảm thấy hết sức không thoải mái, không muốn gặp lại anh ta, hơn nữa anh ta lại dám trắng trợn lôi kéo Tô Song Song ngay trước mặt mình, thật sự sống đủ rồi.

“Bạch Tiêu, Phi Phi có một dự án hợp tác, ngày mai anh đi xem một chút!” Tần Mặc trực tiếp hạ “Thư thông báo tử vong” cho Bạch Tiêu!

Bạch Tiêu vừa nghe dự án hợp tác đó của Phi Phi, trong nháy mắt cả người cũng không tốt, khuôn mặt trắng nõn vốn hồng hào lập tức trở thành trái cà tím, anh đầy mặt kinh hãi, đi mấy bước đi tới bên cạnh Tần Mặc, còn thiếu điều ôm bắp đùi Tần Mặc khóc kêu thôi.

“Tiểu Tần Tần à! Cậu không thể bẫy tôi như vậy! Cẩn thận tôi từ chức không làm nữa!” Bạch Tiêu cảm thấy trừng phạt này của Tần Mặc thật sự quá nặng, chỗ Phi Phi này, tất cả đều là người da đen, ngay cả con nhóc bình thường anh muốn tán tỉnh cũng không tìm được, ai đi chỗ đó chứ!

Tần Mặc không hề cử động, hơn nữa càng không quan tâm tới việc Bạch Tiêu uy hiếp từ chức, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tôi có toàn bộ phương thức liên lạc với mấy người phụ nữ của anh, có cần để cho các cô ấy cùng nhau tìm không...”

“Không cần! Không cần!” Bạch Tiêu lập tức cười làm lành. Tất cả chỗ Tần Mặc dành riêng đó đều là khoản nợ hoa đào năm nào đó ngông cuồng anh chọc tới, nếu là một hai người thì anh cũng không sợ.

Nhưng mà hoa đào gì anh chọc tới đều có, số lượng tăng lên bản thân cũng đếm không hết, nhưng đau buồn thay một hoa đào ban đầu anh cũng khoe khoang với Tần Mặc, không ngờ người đàn ông mặt than vạn ác này lại nhớ kỹ toàn bộ mọi người, hơn nữa ghi chú phương thức liên lạc.

Cuối cùng chỉ cần một khi anh không chăm chỉ làm việc, Tần Mặc sẽ khiến đám người kia liên lạc với anh, vừa nghĩ tới ánh mắt buồn bã của những người phụ nữ kia, Bạch Tiêu lập tức hoảng sợ cả người.

Thật sợ có người nào đó bị anh gieo họa thảm, oán niệm vẫn dành dụm nhiều năm như vậy, để Tần Mặc đưa người đó đến bên cạnh anh, rồi giết anh!

“Được! Tần Mặc, xem như cậu lợi hại, đáng đời cậu bị một bạt tai này!” Bạch Tiêu tức giận nói một câu, xoay người rời đi, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng vẫn không dám nhìn về phía Tô Song Song, bây giờ khi anh đối diện với cặp mặt đỏ như thỏ của Tô Song Song, lập tức áy náy khó nói nên lời.

Bạch Tiêu vừa đi, trong phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại, Tô Song Song liếc mắt nhìn ra ngoài trời, vẫn chưa tới buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu vào cực kỳ thoải mái.

Cô có một cảm giác sống sót sau tai nạn, Tô Song Song vẫn không thể tin, chậm rãi quay đầu lại nhìn, khoảnh khắc khi nhìn thấy Tần Mặc vẫn ngồi trên giường, không hề biến mất, cô không nhịn được đưa tay đặt lên mặt Tần Mặc.

Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đặt lên gương mặt lạnh lẽo của Tần Mặc, nhưng Tô Song Song lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, cô chậm rãi từ từ vuốt ve mặt Tần Mặc.

Làm thật rõ cảm nhận rõ ràng về người này trước mặt mình, sau khi xác định linh hoạt sống động, Tô Song Song cuối cùng không nhịn được bật khóc.

Tần Mặc càng thêm lộ vẻ xúc động, một tay kéo Tô Song Song vào trong ngực, nhẹ nhàng không quá thành thạo vỗ lưng cô, thận trọng chỉ sợ vỗ đau cô.

“A Mặc...” Tô Song Song nhẹ giọng kêu một tiếng.

“Ừ...” Tần Mặc nhẹ nhàng đáp lại, Tô Song Song nắm thật chặt cánh tay Tần Mặc đang ô mình, vùi trong ngực anh cọ cọ.

“A Mặc, tại sao... Lại nhảy xuống theo em, làm gì mà ngu vậy?” Tô Song Song nhớ tới tình cảnh lúc đầu, đã cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi, không nhịn được lại ôm Tần Mặc chặt thêm.

Tần Mặc kéo cự ly giữa hai người ra, anh cúi đầu tập trung nhìn vào Tô Song Song, một đôi mắt hoa đào vô cùng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt Tô Song Song, giọng điệu của anh rất bình thản chậm chạp.

“Bởi vì anh muốn nói cho em biết, anh yêu em.” Tần Mặc nhìn có vẻ bình thản, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, tâm tình khi nhìn thấy Tô Song Song té xuống, tuyệt vọng vô dụng đến cỡ nào.

“...” Tô Song Song nghe Tần Mặc nói yêu mình lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong lòng ấm áp, nhưng hơi im lặng với câu trả lời quá không chịu trách nhiệm này.

Tô Song Song ngửa đầu nhìn Tần Mặc, khẽ cau mày, hai mắt sưng tấy như trái đào bất mãn trợn mắt nhìn Tần Mặc: “Vậy anh ở trên đó nói là được rồi, làm gì mà nhảy xuống theo em...”

Tần Mặc không tiếp tục nói nữa, mà cúi đầu, dùng trán của mình tựa vào trán Tô Song Song, khẽ ma sát, đây chính là lưu luyến dịu dàng cho tới bây giờ anh chưa từng thử một lần.

Hơi thiếu chút nữa khiến Tô Song Song chết chìm trong dịu dàng đến mãnh liệt. Ngay sau đó Tần Mặc mở miệng, giọng nói chậm rãi triền miên: “Bởi vì em ở đây...”

Năm chữ đơn giản, vẫn là phong cách ngôn ngữ của Tần thị, người khác có thể nghe không hiểu, nhưng từng chữ này lại như dấu khắc vào trong lòng Tô Song Song, trong nháy mắt làm ướt mắt cô, ấm áp lòng của cô, khiến cho cô thật lâu không thể nói, cô chỉ sợ vừa mở miệng lại nghẹn ngào.

Tần Mặc đưa mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, khẽ nhếch môi cười, trong giọng nói tràn đầy mong đợi và khẩn trương không dễ dàng phát hiện: “Hôm nay em nên nói cho anh biết đáp án.”

“!” Vừa nhắc tới chuyện như vậy, Tô Song Song lập tức hoảng loạn, trong lòng kêu lên một tiếng: Sao mà nhanh như vậy! Tại sao lại là hôm nay!

Cô lập tức buông tay kéo tay Tần Mặc ra, suy nghĩ hồi lâu mới do do dự dự trả lời: “A Mặc, có phải giữa chúng ta nên cọ sát cọ sát không...”

Vừa nói đến chuyện này, trong nháy mắt Tô Song Song lại không có tự tin, vấn đề hình như trở lại điểm xuất phát ban đầu, cô hốt hoảng túm lấy vạt áo của mình, không dám nhìn Tần Mặc.

Mặc dù bọn họ đã tỏ rõ tâm ý với nhau, nhưng tất cả tới quá đột ngột, đột nhiên khiến cho cô không chuẩn bị xong.

Tần Mặc biết Tô Song Song đang rối rắm cái gì, anh đứng phắt dậy, xuống giường, sau đó lôi kéo tay Tô Song Song, rồi bước nhanh đi ra bên ngoài.

Đợi đến khi Tô Song Song phản ứng kịp, bọn họ đã ngồi trong taxi rồi, tài xế taxi vốn cười ha hả, nhưng khi nhìn thấy tạo hình của hai người ngồi phía sau qua gương chiếu hậu, trong nháy mắt không cười nổi rồi.

“Hử, hai vị là bỏ trốn?” Chú tài xế phản ứng cũng nhanh, vội vàng nở nụ cười hóa giải lúng túng vừa rồi.

Tô Song Song thật sự không cười nổi, cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại liếc nhìn quần áo Tần Mặc, bọn họ lại có thể mặc bộ đồ bệnh nhân tràn đầy cảm giác tồn tại này ra ngoài đi dạo, đây là muốn náo loạn cỡ nào.

“A Mặc, nếu không chúng ta...” Tô Song Song vẫn chưa nói hết, Tần Mặc đã cắt đứt lời cô, bình thản báo một địa chỉ với tài xế: “Đi cục dân chính.”

“!” Đừng nói tới Tô Song Song, ngay cả chú tài xế cũng sửng sốt rồi, cười ha ha mà nói: “Tôi nói này, hai người chính là muốn đi lĩnh chứng nhận, cũng không thể mặc bộ đồ như vậy chứ! Tấm hình kia sẽ in trong giấy đỏ cả đời!”

Xem ra hôm nay tâm tình Tần Mặc rất tốt, đối mặt với chú tài xế dài dòng như vậy, vẫn không lộ ra chút bất mãn nào, ngược lại rất dí dỏm trả lời một câu: “Trang phục tình nhân.”

Lúc này chú tài xế ước chừng tĩnh lặng hai phút, sau đó qua kính chiếu hậu quét từ trên xuống dưới một vòng cái gọi là trang phục tình nhân trên người Tô Song Song và Tần Mặc, ngay sau đó cười ha ha, không hề nói gì nữa.

Anh đạp chân ga, kêu một tiếng: “Trang phục tốt! Ngày nào đó tôi và vợ tôi cũng làm một bộ, hôm nay là ngày náo nhiệt đi lĩnh chứng nhận, chúc mừng chúc mừng!”

Tần Mặc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu về phía kính chiếu hậu, mặc dù thái độ lạnh nhạt, nhưng không khiến cho người ta chán ghét, sau đó anh cúi đầu gửi hai tin nhắn, giống như đang căn dặn cái gì.

Khi Tô Song Song nghe thấy cục dân chính, thì hoàn toàn sợ ngây người, nói không ra tâm tình của bản thân là gì, chính là nhịp tim cực nhanh, cả người đều có một cảm giác không chân thực, nếu như không phải bàn tay hơi lạnh của Tần Mặc cầm đôi tay nhỏ bé của cô, cô khẳng định cho rằng đang nằm mơ.

Xe khởi động, thân thể cô thoáng lắc một cái, mới lấy lại tinh thần, cô sững sờ quay đầu nhìn Tần Mặc, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu không phải là không đi, mà là bọn họ thật sự không mang cái gì đến, không phải đi uổng công sao? Ngay sau đó ngây ngô hỏi một câu: “Em không có giấy tờ chứng nhận gì!”

Tần Mặc đưa tay vuốt tóc Tô Song Song, trong lòng càng ngày càng ấm, đợi đến khoảnh khắc xe taxi dừng lại, anh còn chưa mở cửa, vệ sỹ của anh ở ngoài cửa đã mở cửa xe ra, thanh toán tiền xe.

Khí thế kiểu đại ca như vậy, trong nháy mắt khiến ông anh tài xế vừa rồi vẫn cười đùa với Tần Mặc mất điện, tiếng cười cũng trở nên dè dặt một chút.

Nào biết sau khi Tần Mặc kéo Tô Song Song xuống xe, còn hết sức lễ phép quay đầu lại liếc nhìn anh tài xế, nói một tiếng cám ơn. Trong nháy mắt khiến Tô Song Song, anh tài xế và nhóm vệ sỹ của Tần Mặc đều bị kinh sợ.

Cho đến khi Tô Song Song bị Tần Mặc kéo vào cục dân chính, Tô Song Song nhìn thấy đội ngũ thật dài, lúc này mới tỉnh ngộ trong nháy mắt, cô đây là phải lĩnh chứng nhận đúng không?

Chỉ có điều đợi đến khi Tô Song Song nhìn thấy một hàng dài trước mặt, trong lòng thở phào một cái, xem ra hôm nay vốn không tới lượt bọn họ, cô có thể đi về cân nhắc suy tính kỹ một chút... Đời người!

Tần Mặc kéo tay nhỏ bé của Tô Song Song hết sức lạnh nhạt dưới ánh nhìn quỷ dị và soi mói của mọi người, vệ sỹ đứng sau lưng anh đi không xong, ghé vào lỗ tai Tần Mặc thấp giọng nói một câu: “Tốc độ này, hôm nay xếp hàng không được.”