Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 170-2: Mắt nhìn thấy cô chết (2)




Anh đặt tay lên trên điện thoại di động rồi gõ rất có tiết tấu. Lập tức trong tòa nhà lớn của tập đoàn Tần thị ở phía đối diện, một tay súng bắn tỉa đã nhanh chóng vào chỗ. Người cảnh sát đứng ở bên cạnh Tần Mặc nhìn thấy Tần Mặc gõ điện thoại như vậy, sắc mặt cũng trầm trọng.

Anh tiến lên nửa bước, nhỏ giọng nói ra:     "Tổng giám đốc Tần, ở vị trí này, dù cho người bị tình nghi kia bị bắn chết, cô ta cũng vẫn có khả năng đẩy Tô tiểu thư xuống bên dưới."

Tần Mặc vừa nghe thấy vậy, bàn tay đang cầm chiếc điện thoại lập tức mạnh mẽ xiết chặt lại, anh hạ thấp giọng nói: "Tìm cơ hội, cô ấy, không thể có chuyện gì."

Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  từ lối thoát hiểm vang lên một hồi tiếng động, ngay sau đó Tần Dật Hiên đẩy cửa ra bước tới. Nhìn thấy tình hình hiện tại như vậy, anh tiến mạnh tiến lên trước mấy bước, nhưng liền bị Tần Mặc dùng tay níu lại.

Tần Dật Hiên quay đầu lại hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tần Mặc, quát lên: "Lôi kéo tôi cái gì, anh không phát hiện Song Song..."

"Tần Dật Hiên, nếu như anh dám tới, tôi sẽ đẩy cô ta xuống ngay lập tức!" Thẩm Ôn Uyển nhìn thấy Tần Dật Hiên đã đến đây, cả người đều cảm thấy hưng phấn lên, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com túm lấy mái tóc của Tô Song Song bộ dáng như sắp đẩy Tô Song Song xuống dưới theo như lời nói.

Tô Song Song sợ tới mức thét lên một tiếng, chỉ có điều bởi vì cô đã bị Thẩm Ôn Uyển đánh thuốc, cho nên  âm thanh phát ra chỉ giống như tiếng muỗi kêu, nhưng trong nháy mắt đã làm cho trái tim của hai người đàn ông ở đây nổi lên một trận sợ hãi và kinh hoàng.

"Thẩm Ôn Uyển!"

"Thẩm Ôn Uyển!"

Hai tiếng rống giận, kinh hãi vang lên trên hiện trường. Thẩm Ôn Uyển trông thấy bộ dạng của Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên dù rất sốt ruột nhưng cũng không dám tiến lên, đắc ý cười lên ha hả. Tay cô ta cầm lấy mái tóc của Tô Song Song cứ lắc qua lắc lại.

Tô Song Song bị kéo tóc đau đến chảy nước mắt ra. Nhưng lúc này Tô Song Song cũng rất có cốt khí, cô cắn răng lại không dám rên lên một tiếng, chỉ sợ sẽ làm cho Tần Mặc lo lắng.

"Tại sao không gọi tiếp nữa vậy, hả?" Thẩm Ôn Uyển đặc biệt đắc ý, hiện tại đặc biệt yêu thích loại cảm giác này.

Trước kia cô ta chỉ dám cúi đầu xưng thần bộ dáng đáng thương, đi theo sau lưng Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên. Hôm nay có thể trông thấy bộ dạng của bọn họ như vậy, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn trong nội tâm cô ta cảm thấy không sao kiềm chế được cảm xúc đặc biệt vui sướng, bởi vì đã nghĩ ra cái trò tra tấn Tô Song Song.

Lúc này Tô Song Song có cảm giác mình đầu óc của mình giống như đang ngồi trên ca bin cáp treo vậy, tưởng chừng như mái tóc của cô đã sắp bị kéo tuột ra khỏi đầu rồi. Đột nhiên Tô Song Song cảm thấy cực kỳ cáu kỉnh!

Tô Song Song nín đủ một hơi, sau đó dứt khoát chịu đựng sự đau nhức do tóc bị kéo căng, dùng sức một cái, cứu được đầu mình từ trong bàn tay ma quỷ của Thẩm Ôn Uyển trở về.

Thẩm Ôn Uyển nhìn vài cọng tóc đang treo trên ngón tay của mình. Cô ta không ngờ rằng, tới lúc này rồi mà Tô Song Song vẫn còn có dũng khí như vậy, việc này làm cho cô ta phát cáu, lập tức có chút thẹn quá hoá giận.

Cô làm bộ liền đá Tô Song Song một cước, một cước này được đá ra, ở phía đối diện cả Tần Dật Hiên và Tần Mặc đã không còn bình tĩnh nữa.

"Thẩm Ôn Uyển, tôi thả cho cô đi, cô hãy thả Tô Song Song ra!" Tần Dật Hiên khẽ quát lên một tiếng, vội vàng bước lên trước một bước, còn đang định tiến lên trước thêm nữa, chợt trông thấy tay của Thẩm Ôn Uyển đang cắm ở trên cổ Tô Song Song, như muốn đẩy cô xuống dưới, nên anh cũng không dám cử động nữa rồi.

"Cầu xin tôi đi! Các người hãy mau cầu xin tôi đi!" Thẩm Ôn Uyển tiểu nhân đắc chí, giờ khắc này, cô ta có cảm giác mình giống như một vị nữ vương mang bộ dáng cao cao tại thượng. Vốn dĩ cô ta muốn đẩy Tô Song Song xuống dưới kia ngay lập tức, nhưng lúc này tâm tư liền thay đổi, thoáng cái cô ta liền nghĩ, hiện tại hãy tra tấn Tần Dật Hiên và Tần Mặc chơi một lúc cho thoải mái đã.

Tần Dật Hiên không cần phải nói đến lần thứ hai, trực tiếp cúi đầu thành khẩn nói: "Van cầu cô đấy, Thẩm Ôn Uyển, hãy thả cô ấy ra, cô muốn tôi phải làm như thế nào đều được, xin cô đấy!"

Ngữ khí của Tần Dật Hiên biểu lộ sự hèn mọn tới cực điểm, đã làm cho lòng hư vinh của Thẩm Ôn Uyển cảm thấy được thỏa mãn thật lớn. Cô ta cười ha ha một tiếng, tựa hồ vẫn còn cảm thấy chưa được thoả mãn, nhìn Tần Dật Hiên, trừng lớn hai mắt, quát lên mạnh mẽ: "Hãy quỳ xuống để van xin tôi đi!"

Tần Dật Hiên có chút hơi sửng sốt. Thẩm Ôn Uyển liền lập tức lại túm tóc của Tô Song Song lên, để đầu của cô hướng về phía dưới lầu, như muốn ấn xuống.

Tần Dật Hiên đang định quỳ xuống, thì Tần Mặc cũng không cần phải nhắc lại đến lần thứ hai, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, tiếp theo đó một chân kia cũng để nằm ngang, "phịch" một tiếng, Tần Mặc quỳ xuống vẻ mặt vẫn không có chút biểu cảm, hơi cúi thấp đầu xuống, trầm giọng nói ra: "Cầu xin cô hãy thả cô ấy ra!"

Tô Song Song nhìn Tần Mặc quỳ gối ở trước mặt mình, đôi mắt liền ửng hồng, há to miệng muốn nói với anh, nhưng mà nơi yết hầu của cô giống như bị cái gì đó ngăn chặn lại vậy, đến một chút âm thanh cũng không thể phát ra nổi. Tần Mặc là một người kiêu ngạo biết bao, cho dù có chết anh cũng sẽ không bao giờ chịu khuất phục người khác, vậy mà anh...

Cô đau lòng đến mức khó nói lên lời, hận không thể trực tiếp từ nơi này nhảy luôn xuống bên dưới được, tránh cho liên lụy đến anh.

Lúc này Tần Dật Hiên cũng kịp phản ứng, dứt khoát cũng quỳ gối ở trước mặt Thẩm Ôn Uyển theo Tần Mặc, giọng nói lúc này xem ra lại càng trở nên hèn mọn hơn: "Ôn Uyển, cầu xin cô đấy, hãy thả... em gái của tôi ra đi!"

Có thể nói, quả thực Tần Dật Hiên là một diễn viên có diễn xuất cực kỳ tốt, mỗi một động tác của anh đều đã làm cho lòng hư vinh của Thẩm Ôn Uyển cảm thấy được thỏa mãn thật lớn. Chỉ là bàn tay cô ta vẫn đang lôi kéo mái tóc của Tô Song Song, thì không hề muốn buông ra một chút nào.

Tầm mắt của Thẩm Ôn Uyển dao động đảo qua đảo lại trên người giữa Tần Dật Hiên và Tần Mặc. Tô Song Song vừa thấy Tần Dật Hiên cũng quỳ xuống theo như vậy, không có cách nào bình tĩnh được nữa, thân thể của cô cứ run rẩy không ngừng. Một làn gió thổi qua, nước mắt liền tuôn rơi, chảy xuống.

Cuống họng của Tô Song Song khàn đặc, cô cầu xin Thẩm Ôn Uyển: "Cô đừng có làm như vậy, có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?"

"Không có ý nghĩa gì hả?! Chẳng phải bọn họ luôn tự cho bản thân mình là thanh cao, cảm thấy mình luôn cao cao tại thượng đó sao? Ngày hôm nay, tao muốn bọn họ phải té ngã ở dưới mặt đất, rốt cuộc không thể dậy nổi được nữa!"

Thẩm Ôn Uyển nói đến đây liền nhẹ nhàng nở nụ cười, cười đến cực kỳ đắc ý. Cô ta ghé sát mặt mình vào mặt của Tô Song Song mà nói ra một câu: "Mà hết thảy những điều này, nguyên nhân đều bởi vì mày!"

"Đủ rồi!" Tô Song Song khẽ quát lên một tiếng, giọng nói khàn khàn, giống như một giây sau cô có thể ho ra máu nữa. Nghe thấy như vậy, trong nháy mắt Tần Mặc liền nhíu mày lại, anh lại gõ lên trên điện thoại di động ba cái, tiết tấu đều đều.

"Đủ rồi? Làm sao có thể chứ?" Thẩm Ôn Uyển nhìn Tần Dật Hiên, anh ta coi như xong rồi. Tần Dật Hiên kia vốn dĩ chính là một con cáo già giảo hoạt, vì để đạt tới mục đích, bất cứ việc gì anh ta cũng đều có thể làm ra được.

Nhưng mà khi tầm mắt cô ta chuyển tới trên người Tần Mặc, vừa nghĩ tới anh là một người cao ngạo, cho dù có dí súng vào trên đầu thì cũng sẽ không bao giờ cầu xin được tha thứ. Nhưng hôm nay, chỉ vì Tô Song Song mà Tần Mặc không cần nói đến lần thứ hai, liền quỳ ngay xuống trên mặt đất, quả thực đã chọc cho cô ta tức giận đến mức muốn điên lên rồi.

"Tần Mặc! Tần Dật Hiên! Hôm nay tôi liền muốn cho các người phải trơ mắt ra mà nhìn cô ta chết nhưng lại không thể làm được bất cứ việc gì!" Giọng nói của Thẩm Ôn Uyển sắc nhọn, sự oán hận từ trong cốt tủy bùng lên. Nói xong cô ta vươn tay ra muốn túm lấy Tô Song Song.