“Gì cơ?”. Tô Song Song nhìn Bạch Tiêu, chớp chớp ánh mắt, không phải cô có ý thất lễ, thực sự là cô nghe không hiểu những lời anh nói.
Chẳng lẽ, chỉ số thông minh của cả nhà Tần Mặc đều có vấn đề? Não của anh họ anh có phải bị đóng kín hay không? Dù cô là người ngoài nhưng Tần Mặc chẳng nói gì cô, ngược lại lại xua đuổi anh họ của mình, thật nực cười!
Cô quay đầu lại chớp chớp ánh mắt nhìn về phía anh, gương mặt bỗng nhiên co quắp khi nhìn thấy vẻ mặt chẳng có biểu tình gì của Tần Mặc, trong mắt cô mang theo ý dò hỏi, chỉ tiếc Tần Mặc chưa hề liếc nhìn cô một cái.
Tên Tần Mặc này tính tình kiêu ngạo lại hẹp hòi khiến cho Tô Song Song càng thêm kiên quyết Bạch Tiêu chắc chắn đã hiểu sai ý của anh rồi, nhất định là Tần Mặc muốn đuổi cô đi.
Thật ra Tô Song Song rất mệt mỏi, cô không nhìn Bạch Tiêu, dự định đi tới bên cạnh anh ta để rời đi, đang muốn lướt qua anh ta đi ra ngoài nhưng chính Bạch Tiêu cũng theo cô đi qua, như cũ vẫn cản trở đường đi của cô.
Tô Song Song tựa như không kiên nhẫn được nữa, cô đã bị tên tiểu cầm thú này tra tấn cộng thêm sai khiến một ngày thật sự rất vất vả, giờ lại tới người thân của tên tiểu cầm thú, chẳng lẽ không thể để cô về nhà xem phim hoạt hình, ngủ một chút hay sao?
Tô Song Song ngẩng đầu lên, bất mãn nhìn Bạch Tiêu, cảm thấy khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của anh ta có phần chói mắt, Tô Song Song không thể khá hơn được lại cúi đầu xuống, vừa mới nổi nóng mà bây giờ khí thế nháy mắt liền biến mất không thấy.
Không thể đưa tay đánh khuôn mặt đang tươi cười của người khác được! Cô như thế nào lại không biết xấu hổ đi nổi giận với nụ cười thoạt nhìn vô cùng tốt đẹp kia.
“Này, cô giúp việc, tôi nói, Tần Mặc đuổi tôi đi đấy.” Bạch Tiêu lặp lại một câu rồi lại quay đầu nhìn Tần Mặc vẫn giữ im lặng liền bỏ thêm một câu: “Cậu mà không mở miệng, người giúp việc của cậu có thể bỏ đi, tôi cũng mặc kệ đấy.”
“Ừ.” Khuôn mặt Tần Mặc không chút thay đổi, trong mũi hừ ra một tiếng, cũng không biết trả lời chính xác câu nào.
Bạch Tiêu vừa thấy bộ dạng Tần Mặc như vậy không nhịn được liền nở nụ cười, nhưng anh ta rõ ràng là đang cười nhạo, lại cười vô cùng thoải mái làm cho người ta chán ghét không muốn đứng dậy.
“Được được được.” Bạch Tiêu dặn dò Tần Mặc một câu, sau đó nhìn thoáng qua Đông Phương Nhã đang dán miếng cao giữ nhiệt cho Tần Mặc, liếc mắt một cái:
“Như thế nào đây? Muốn ở lại sao?"
Đông Phương Nhã bỏ nhiệt kế trong tay xuống, sau đó xoa nhẹ kính mắt của mình, cứng nhắc nói: “Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là không quen với khí hậu cộng thêm gặp mưa bị cảm lạnh, mới dẫn đến phát sốt, hiện tại đã giảm xuống một ít.”
“Vậy là không có việc gì đúng không? Tôi đi đây haha…!” Tô Song Song vừa nghe Bạch Tiêu phải rời đi, liền lập tức ý thức được có gì đó không thích hợp, liền vội vàng xen vào ý định chuồn trước thì tốt hơn.
“Đợi một chút.” Chính là Đông Phương Nhã lại rất máy móc mở miệng gọi Tô Song Song đang muốn hướng ra cửa quay trở lại.
Tô Song Song cực kỳ không muốn dừng lại, nhưng vẫn lễ phép dừng lại bước chân, quay đầu khó hiểu nhìn Đông Phương Nhã, không biết vì sao cô tựa hồ như thấy Đông Phương Nhã hạ xuống cặp kính mắt nhưng trong ánh mắt lạnh như băng lại hiện lên một sự ác liệt.
“Người giúp việc, cô phải ở lại trông coi, tình trạng của Tần thiếu gia thực tế không phải vô cùng ổn định, nếu như nửa đêm lại sốt cao, cô phải dùng rượu để hạ sốt cho anh ta, còn nếu đặc biệt nghiêm trọng hãy gọi điện cho tôi.”
“…” Tô Song Song nghe xong khóe miệng kịch liệt run rấy, cô cẩn thận từng li từng tí nói: “Nếu như tôi nói tôi chỉ là người đi ngang qua gặp phải, các người có tin không?”
Đông Phương Nhã căn bản không trả lời cô, tầm mắt chuyển tới bát cháo nóng trên bàn, rõ ràng nói dối, người qua đường gặp còn có thể nấu cháo cho Tần Mặc như vậy, cô ta lừa gạt ma quỷ ư!
“Cháo này nấu lại cho nhừ một tí nữa thì sẽ rất tốt cho người bệnh.” Đông Phương Nhã nói xong, liền ngẩng đầu, trực tiếp mang giày cao gót đi ra ngoài, lúc đi đến bên cạnh Bạch Tiêu dừng lại một chút, quay đầu liếc anh ta một cái: “ Đừng quên bốn lần.”
Bạch Tiêu lập tức cười gật gật đầu, không biết vì điều gì khiến Tô Song Song cảm thấy hai người bọn họ nhìn như hiền lành thân thiện, nhưng cảm giác họ luôn cấu kết với nhau làm việc xấu.
“Được rồi được rồi! Tôi cũng phải đi rồi, đêm hôm khuya khoắt, tôi cũng không nghĩ muốn ở chỗ này cùng cô.” Bạch Tiêu nói xong không để cho Tô Song Song phản bác, trực tiếp theo Đông Phương Nhã đi ra ngoài.
“Này! Tôi nói…” Tô Song Song liền đuổi theo ra ngoài, nhưng chính là khi vừa tới cửa, Bạch Tiêu cùng Đông Phương Nhã đã đi vào thang máy, căn bản không kịp ngăn cản rồi.
Bạch Tiêu trông thấy Tô Song Song đuổi theo ra, liền lộ ra một dáng tươi cười như ánh mặt trời, phất phất tay mở miệng, Tô Song Songthực sự hận không thể một tát đánh chết anh ta, nội tâm kêu gào: Quả thật bọn họ cùng tiểu cầm thú đều là cá mè một lứa! Đều là mặt người dạ thú!
“Người giúp việc, cô nhất định phải cố gắng chăm sóc tốt cho Tiểu Tần Tần nhà chúng tôi đấy!”
Tô Song Song đứng tại cửa ra vào tuyệt vọng nhìn cửa thang máy dần đóng lại, thực do dự muốn đi vào trong hay không, ngay tại lúc cô đấu tranh vật lộn hận không thể đem mình xé thành hai mảnh, trong phòng lại truyền đến tiếng ho khan bị kiềm nén của Tần Mặc.
Tô Song Song thở dài thật mạnh, cam chịu số phận đi tới phòng của Tần Mặc, cô bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng nước mắt lại cố chấp chảy dài, cô quả thật không phải người gieo chuyện xấu, chỉ là lòng quá yếu mềm!
Tần Mặc hướng lưng về phía cửa phòng, lưng hơi khom xuống, dường như hơi lạnh nên đôi chút run rẩy lên, Tô Song Song đứng ở bên giường, suy nghĩ một chút rồi lại đi ra ngoài.
Đến lúc trở lại, cô ôm tấm chăn màu trắng nõn in hình Hello Kitty trong ngực mình, trực tiếp một cái choàng lên người Tần Mặc.
Tần Mặc cảm giác được trên người khác thường, mệt mỏi mở mắt ra, đạp vào mắt là một đống màu trắng nõn hình vẽ đầu con mèo trong phim hoạt hình khiến đầu óc anh thiếu chút nữa choáng váng.
Anh vừa định đem đồ vật như đồ chơi này từ trên người giật xuống, Tô Song Song tựa nhìn ra ý đồ của anh, trực tiếp đè tấm chăn lên trên, quay đầu theo dõi anh, hàng lông mày nhỏ chăm chú nhíu lại.
Tô Song Song cảm thấy cô cần phải nói rõ một lần lập trường của mình, giảm bớt sự hiểu lầm của Tần Mặc, cho rằng cô có ý đồ không tốt.
Cô hắng giọng một cái, tự cho là rất có khí thế nói: “Tôi nói cho anh biết, Tần Mặc, đừng cho là tôi hôm nay lấy ân báo oán chăm sóc anh thì thù hận của hai ta đã hoàn toàn xong.”
“Anh mơ đi! Điều ấy hoàn toàn không có khả năng!” Tô Song Song mới mở miệng, hơi có vẻ kích động, nhìn nước miếng của mình tung tóe trên mặt Tần Mặc, nhìn đầu lông mày anh nhăn lại, vẻ mặt vô cùng chán ghét. Khí thế của cô giống như quả bóng bị đâm thủng , nhanh chóng nhẫn nhịn đi xuống.
Tô Song Song bĩu môi, mặc dù có chút chột dạ, vẫn kiên trì như cũ bày ra lập trường của mình: “Tôi là quân tử, cho nên hôm nay sẽ không giậu đổ bìm leo, nhưng chờ đến khi anh khỏe hơn, anh chờ đó, tôi sẽ không để yên.”
Tô Song Song sau khi nói xong liền như cũ gắt gao đè nặng Tần Mực, sợ hắn nổi giận. Nhưng chờ đợi trong chốc lát lại không thấy Tần Mực có bất kỳ hành động gì.
“Hả…”
Ngay tại thời điểm Tô Song Song ngu ngơ nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, Tần Mặc đột nhiên trong mũihừ ra một tiếng, Tô Song Song sợ tới mức ngay lập tức nhảy dựng lên, lui về sau vài bước, làm ra tư thế phòng bị.
Thế nhưng sau khi Tần Mặc “Hả” xong, liền yên lặng nằm ở trên giường, giống như đã ngủ rồi, còn không thèm đưa tay chùi nước miếng Tô Song Song vừa mới phun trên mặt anh.
Tô Song Song nháy nháy mắt, thu hồi cánh tay phòng bị, nhìn người đang nằm trên giường, Tần Mặc ngủ một cách yên ổn, đôi mắt to tròn nhìn trừng trừng, đột nhiên cô cảm thấy giờ khắc này thực sự quá mức kỳ lạ rồi.