Nhất thời Tô Song Song liền cảm thấy luống cuống. Cô không biết bệnh ung thư xương là thế nào, nhưng cô xem trên phim truyền hình cũng có thể hiều được đây là căn bệnh rất nguy hiểm. Cô cũng không biết việc tay anh vẫn bị chảy máu thế kia có ảnh hưởng gì đến bệnh tình của Tần Dật Hiên hay không.
Cô hốt hoảng,hỉ muốn kiểm tra lại vết thương trên cổ tay của Tần Dật Hiên một chút, cô nghĩ muốn xem vết thương kia liệu có vấn đề gì nghiêm trọng không. Cho nên theo bản năng, cô thu hồi cái tay đang bị Tần Mặc lôi kéo lại.
Cho tới tận lúc này Tần Mặc cũng không sao nghĩ được rằng Tô Song Song sẽ tránh khỏi tay của anh như vậy. Vì anh sợ không khống chế được sức lực trong lúc giằng co anh sẽ làm tay Tô Song Song bị thương, cho nên khi nắm tay của cô anh tuyệt đối không dùng chút sức lực nào. Cho nên Tô Song Song chỉ mới hơi vùng vẫy một chút là đã tránh ra khỏi tay của Tần Mặc được luôn.
Tô Song Song thu cánh tay kia lại, trong một tích tắc, cô chợt ý thức được hành động đó của mình không thích hợp. Cô quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, ngay lập tức đã nhìn thấy trên gương mặt vốn luôn lạnh băng kia đang tràn đầy sự kinh ngạc xưa nay chưa từng có.
Tô Song Song cũng ngây ngẩn cả người, cô thật sự không hề muốn tránh ra khỏi tay của Tần Mặc, vừa rồi cũng chỉ là do tình thế cấp bách mà thôi.
Nhưng động tác này của cô lại hoàn toàn làm tổn thương lòng tự ái của Tần Mặc. Sau một khắc, anh nhíu mày thật chặt, nhìn lại Tô Song Song.
Tần Mặc nhẫn nhịn, anh vươn tay ra lần nữa, nhưng lần này anh không chủ động nắm lấy tay của cô nữa, mà cứ để lơ lửng ở giữa không trung, chờ Tô Song Song vươn tay ra nắm lấy tay của mình.
Tần Mặc lạnh lùng nói, nhưng nghe kỹ càngận một chút cũng có thể nghe ra được trong giọng nói khàn khàn kia vẫn lộ ra một chút chờ đợi: "Em hãy theo anh trở về nhà!"
Tô Song Song muốn vươn tay ra để lôi kéo tay của Tần Mặc, cô muốn nói cho anh biết rằng, người mà cô yêu chính là anh. Nhưng cánh tay của cô lại bị tay của Tần Dật Hiên lôi kéo lại mỗi lúc một siết chặt hơn.
Cô cắn môi, trong mắt ngập tràn sự vật lộn, thái độ cũng hết sức khổ sở. Đang lúc cô nghĩ muốn vươn cái tay kia ra, thì trong một nháy mắt, cô nhận thấy trên bàn tay của Tần Dật Hiên vẫn đang nắm chặt lấy tay của cô, có một cảm giác dinh dính sền sệt.
Theo bản năng, Tô Song Song quay đầu lại liếc mắt nhìn qua, cô nhìn thấy Tần Dật Hiên đang tháo lớp băng bị máu nhuộm đỏ vẫn băng ở trên cổ tay mình ra một cách giận dữ.
Lớp băng gạc ở sát da trong nháy mắt liền bị giật xuống, dòng máu đỏ tươi tràn ra nhiều đến mức tưởng như máu trong người bị dốc ra hết sạch vậy, chỉ chốc lát sau, chiếc khăn trải giường tuyết trắng đã nhiễm đầy máu đỏ rực...
Tô Song Song cảm thấy màu đỏ trước mắt mình lúc này trở nên cực kỳ chói mắt, giống như sinh mệnh Tần Dật Hiên cũng đang từ từ trôi đi theo những giọt máu kia vậy.
"Anh, rốt cuộc anh định làm cái gì vậy!" Cuối cùng Tô Song Song cũng không thể chịu đựng nổi kiểu áp lực tinh thần như thế này nữa rồi, lại cộng thêm sự kích thích của thị giác, cô liền gầm nhẹ lên một tiếng nghe rất khổ sở.
Thân thể của Tần Dật Hiên vẫn ở nguyên chỗ cũ, chỉ thoáng hơi run rẩy, anh vừa mở miệng liền lập tức ho khan, sau đó đột nhiên anh phun ra một búng máu. Ngay lập tức Tô Song Song bị dọa sợ đến mức cặp mắt trợn tròn hết cả lên.
Vào lúc này trong lòng Tô Song Song cảm thấy như mình đang bị chọc tức, cô không hiểu chuyện gì, cũng không kịp nghĩ đến điều gì khác, chỉ vội vàng vươn tay ra đỡ Tần Dật Hiên, hốt hoảng rút mấy tờ khăn giấy trong hộp để ở bên cạnh để lau máu trên khóe miệng của anh.
"Anh à... Anh... Làm thế nào bây giờ? Bác sĩ, bác sĩ đâu?" Tô Song Song lập tức thấy cực kỳ luống cuống. Cô quay đầu lại, vẻ mặt bối rối nhìn về phía Tần Mặc, như muốn cầu cứu anh.
Nhưng Tần Mặc vẫn chỉ lạnh nhạt nhìn cảnh tượng đang xảy ra ở trước mặt mình. Khi tầm mắt của anh quét qua Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên cũng ở đó nhìn lại anh, trong cặp mắt dài hẹp kia tràn đầy sự khiêu khích.
Hai tay Tần Mặc đang để xuôi ở bên người trong nháy mắt liền nắm lại thật chặt thành quả đấm. Anh hận không thể thực sự tống cho một quyền vào giữa khuôn mặt của Tần Dật Hiên, để cho anh ta không thể tiếp tục dùng những biện pháp xấu xa để thực hiện âm mưu lừa gạt làm tổn thương Tô Song Song nữa.
"Tần Mặc, anh mau gọi bác sĩ đi, gọi bác sĩ đến cứu anh trai của em!" Lúc này trong đầu lẫn vẻ mặt của Tô Song Song chỉ tràn đầy ý nghĩ không thể để cho Tần Dật Hiên bị chết được. Cô không còn đầu óc nào mà nghĩ ngợi gì đến những chuyện yêu đương tình ái gì gì kia nữa!
Cho nên cô hoàn toàn không hề cảm nhận được ngọn lửa giận của Tần Mặc đang bùng cháy mãnh liệt như thế nào, mà cô cũng không hề nhận ra, hay cảm thấy lúc này ở Tần Dật Hiên có điều gì đó không thích hợp lắm.
"Thế nào rồi?" Bạch Tiêu vừa mới xử lý xong xuôi những người ở bên ngoài, vốn cho là Tần Mặc có thể sẽ mang Tô Song Song ra ngoài rất nhanh, nhưng không hiểu sao, anh đã giải quyết xong xuôi mọi phiền toái ở phía ngoài rồi, mà cũng chưa thấy Tần Mặc ra ngoài. Vì thế anh liền vội vàng đi vào xem xét tình hình ở bên trong một chút.
Khi nhìn thấy Tần Dật Hiên tràn đầy những máu tươi, bộ dáng như của người sắp chết kia, anh thoáng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chóng, anh lập tức cũng đã cảm thấy sẽ không có chuyện gì nóng bỏng lắm xảy ra.
Người trong cuộc thì u mê, nhưng Bạch Tiêu là người ngoài cuộc nên có cái nhìn sáng suốt. Anh tuyệt đối không hề hay biết tin tức Tần Dật Hiên bị bệnh nặng, mà đương nhiên anh cũng càng không sao tin được, một người lợi hại có thể quyết đấu để tranh quyền đoạt thế như Tần Dật Hiên kia, lại là một người sắp bị chết đến nơi.
Cho nên theo ý của anh, đây tất cả đều là âm mưu của Tần Dật Hiên, chỉ có điều, anh biết là Tô Song Song lại rất tin vào điều đó, đáng tiếc là hiện tại anh lại hoàn toàn không có chứng cớ để chứng minh chuyện này.
Bạch Tiêu chỉ sợ Tần Mặc trúng phép khích tướng của Tần Dật Hiên, sẽ làm ra những chuyện gì đó khiến Tô Song Song hiểu lầm hành động của anh.
Nhưng anh còn chưa kịp dặn dò Tần Mặc một câu, Tần Mặc đã lại vươn tay ra lần nữa, lạnh lùng nói: "Em hãy đi về cùng với anh!"
Tô Song Song thoáng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó lửa giận trong cô lại nhanh chóng bốc lên. Cô vừa vỗ về Tần Dật Hiên đang không ngừng run rẩy như trước, vừa hướng về phía Tần Mặc gầm nhẹ lên một tiếng: "Tần Mặc, anh trai của em sắp chết rồi! Anh đi gọi bác sĩ đi!"
"Sống chết của cậu ta có liên quan gì tới anh chứ?" Tần Mặc lạnh lùng mở miệng. Tính cách của anh xưa nay vốn vậy, đối với những người không có liên quan đến bản thân, anh sẽ không bao giờ phí phạm tâm trí để lo lắng, cho dù chỉ là một chút xíu.
Hơn nữa, đối phương ấy lại chính là kẻ cho dù có chết, cũng phải đối đầu với anh bằng được như vậy... Tần Mặc đã không cầu nguyện để Tần Dật Hiên bị chết đi đã là quá tốt rồi, làm sao còn có thể bắt anh phải đi cứu một người như hắn ta được chứ!
Bạch Tiêu vừa nghe thấy Tần Mặc nói ra lời này, liền vỗ đùi một cái, dáng vẻ thực muốn chê trách tại sao bạn mình lại có thể bộc lộ ra cảm xúc lẫn sự ứng xử quá kém như vậy. Anh vội vàng nhìn sang Tô Song Song, hi vọng còn có thể có khả năng cứu vãn tình thế.
Nhưng một khi đã nhìn thấy dáng vẻ của Tô Song Song ở đối diện, Bạch Tiêu cũng liền hiểu ngay, mọi chuyện bây giờ coi như đã kết thúc rồi, xem ra quỷ kế của Tần Dật Hiên đã hoàn toàn đạt được như ý nguyện của hắn rồi.
Tô Song Song ở phía đối diện, sau khi nghe Tần Mặc nói ra những lời kia, cặp mắt của cô liền trợn tròn, vẻ đầy kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn kia cũng há ra, nhưng không thể nói được câu gì. Phải một lát sau cô mới lấy lại được tinh thần, cô không thể nào hiểu nổi, tại sao Tần Mặc lại có thể đối xử lạnh lùng với anh trai của cô như vậy, hơn nữa cô còn cảm thấy sự thất vọng và đau khổ về anh còn lớn hơn.
"Nhị Manh Hóa à! Ý của Tần Mặc không phải là như vậy đâu, em cũng biết tính nết của cậu ấy rồi đó... trong chuyện này..." Ngay cả một người luôn luôn khéo léo như Bạch Tiêu, trong giờ phút này cũng không biết phải giải thích thế nào điều này cho cô hiểu nữa rồi.
Trong lúc Tô Song Song buông tay của anh ra, chạy về phía Tần Dật Hiên, tính cố chấp của Tần Mặc đã bốc lên tới cao độ, anh hơi hơi hí mắt, lặp lại lần thứ ba: "Em hãy về cùng với anh!"
Lần này giọng nói của Tần Mặc thật quá lạnh lùng, Tô Song Song chưa từng nghe thấy bao giờ, vừa nghe thấy anh nói như vậy, cô nhận thấy, cho đến phút cuối cùng mà Tần Mặc cũng vẫn còn vô cùng ngang ngược như vậy, anh cũng không thèm đếm xỉa gì đến tâm trạng hiện tại của cô, lẫn cả sự sống chết đối với người thân của cô như vậy, lập tức trái tim của cô trở nên lạnh toát như băng.
Cô chợt hít một hơi, dùng toàn bộ sức lực mà mình đã tích góp từng tí một, liền gào lên đầy vẻ khổ sở: "Tần Mặc, anh thật là quá đáng, tôi không muốn gặp lại anh nữa!"
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc đã chọc đúng yếu huyệt của Tô Song Song, làm cho cơn tức giận của cô hoàn toàn lên đến đỉnh điểm như vậy, anh tiếc không thể rèn sắt thành thép được, chỉ biết lấy tay vỗ lên trán của mình một cái. Giờ phút này, anh đã biết rằng, cục diện này đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi.
Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song nói những lời này, anh thu lại bàn tay đang để lơ lửng giữa không trung, nhìn Tô Song Song thật sâu một cái, khi anh nhìn thấy trong hai mắt của Tô Song Song giờ đây chỉ là nỗi oán giận nồng đậm thì chân mày của anh liền nhíu lại thật sâu, ngay sau đó, anh xoay người rời đi.
Tô Song Song nhìn thấy Tần Mặc xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng, trong nháy mắt cô cảm thấy máu trong người cô cứ từng đợt, từng đợt, vọt thẳng lên trên đầu khiến cô liền thấy hôn mê.