Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 145-2: Sống tối đa hai năm (2)




Tô Song Song cứ nhìn đi nhìn lại mãi, nhưng cũng không sao hiểu được các loại chỉ tiêu ký hiệu trong tờ giấy xét nghiệm chẩn đoàn bệnh kia, nhưng chỉ cần đọc đến hai chữ cuối cùng trong tờ giấy đó, cô liền cảm thấy tựa như có sấm sét nổ giữa trời quang, đánh trúng đầu của cô.

"Ung thư xương!"

Trong nháy mắt, d∞đ∞l∞q∞đ bàn tay của Tô Song Song đang cầm giấy kia liền trở nên run rẩy. Cô sững sờ một lát, sau đó đột nhiên giống như chợt sực nhớ ra điều gì đó liền vươn tay ra, lay lay một hồi Tần Dật Hiên lúc này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh như cũ. 

"Anh à... Anh, anh đừng làm em sợ đó không phải là sự thật đúng không, anh...Anh hãy mau tỉnh lại đi nào!" Tô Song Song càng nói càng thấy sợ hãi, cuối cùng cả người cô cũng run rẩy kịch liệt.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một giọng nói lễ phép trầm thấp vang lên: "Thiếu gia, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tô Song Song nghe thấy ngoài cửa có người gọi, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  cô liền kích động lớn tiếng la lên, vừa mở miệng, giọng nói của cô cũng trở nên biến đổi: "Cứu mạng! Cứu mạng với!"

Người ở ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng kêu của Tô Song Song, trong nháy mắt cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lập tức mở cửa đi vào. Cừa vừa mới mở ra, lập tức quản gia đã nhìn thấy Tần Dật Hiên té ngã ở trong ngực Tô Song Song, khắp trên cổ tay anh lúc này toàn là máu tươi. Ông ta chỉ ngẩn người một chút, sau đó bước nhanh tới đỡ Tần Dật Hiên dậy.

Tô Song Song nhận ra người kia là quản gia vẫn thường xuyên ở bên cạnh Tần Dật Hiên. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Thấy ông ta muốn đưa Tần Dật Hiên đi, cô lập tức vươn tay kéo ống tay áo của ông ta một cái.

"Ông hãy gọi người đưa tôi đi cùng với anh ấy!" Tô Song Song do dự một lát, sau đó tiếng nói của cô trở nên lạc giọng, run rẩy vì quá căng thẳng, nói xong câu nói đó, cô ngẩng đầu lên, cặp mắt đỏ hoe nhìn quản gia. Người quản gia gật đầu một cái lúc này mới đỡ Tần Dật Hiên rời đi.

Hóa ra là trong nhà của Tần Dật Hiên có phòng khám bệnh riêng, khi Tô Song Song được người dìu đỡ đi xuống dưới, Dieenndkdan/leeequhydonnn đã thấy bác sĩ riêng băng bó vết thương cho Tần Dật Hiên rất kỹ lưỡng rồi mới rời đi.

Tô Song Song ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh. Cô nhìn Tần Dật Hiên nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị của anh lúc này đã tái nhợt, không hề có chút sức sống nào, trong mũi cô thấy cay xè, chỉ muốn khóc.

Lúc này quản gia đi vào, bưng một ly sữa nóng đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh Tô Song Song.

Hình như ông ta có vẻ không được ưa thích Tô Song Song lắm thì phải, nên chỉ nói với cô vẻ rất máy móc: "Tiểu thư, thiếu gia đã quy định, lúc này ngài phải uống một ly sữa nóng, để sức khỏe của ngài có thể hồi phục lại được tốt hơn..."

Quản gia còn chưa nói hết câu, Tô Song Song liền một phát túm ngay lấy ống tay áo của ông ta, vẻ mặt cầu khẩn nhìn ông ta, hỏi: "Này ông, có đúng là anh trai của tôi đã bị mắc căn bệnh đó hay không!"

Quản gia nghe Tô Song Song hỏi mình một câu như thế, rõ ràng sững sờ cả người. Một phần ông ta không ngờ rằng cô lại biết chuyện này, nhưng là người có đạo đức nghề nghiệp tốt đẹp, nên vẻ mặt tê liệt kia được ông ta khôi phục trở lại như bình thường rất nhanh.

"Tiểu thư, làm sao ngài lại biết được chuyện này?" Quản gia do dự một chút rồi hỏi lại cô.

Mặc dù quản gia không trực tiếp khẳng định Tần Dật Hiên bị bệnh, nhưng qua những câu trả lời biến tướng của sự thừa nhận kia, Tô Song Song bỗng cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.

Nếu như lúc trước cô còn có thể lừa mình dối người, tự nói với mình đây chỉ là sự trùng hợp, do cô đã nhìn lầm rồi, nhưng giờ khắc này, qua những lời thừa nhận biến tướng kia của quản gia, tất cả sự lừa mình dối người của cô cũng đã bị đánh nát.

"Cái gì... Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy? Có nghiêm trọng hay không?" Tô Song Song buông rủ hàng mi xuống, mặt mày phờ phạc rã rượi, nhưng cô vẫn cố kiềm chế bản thân như cũ, trong lòng không khỏi ôm ấp một chút hi vọng, hỏi lại quản gia.

Lần này quản gia cũng không hề trực tiếp trả lời ngay cho Tô Song Song, mà ông ta cúi đầu suy tư một chút. Tô Song Song thấy quản gia thật lâu không mở miệng, cô lại tưởng rằng Tần Dật Hiên sẽ có cơ hội xoay chuyển được, vội vàng ngước đầu nhìn quản gia, gương mặt tràn đầy mong đợi.

Đột nhiên quản gia liền "phịch" một tiếng, quỳ gối trước mặt Tô Song Song. Tô Song Song bị sợ hãi đến mức cũng không biết phải nói với quản gia thêm điều gì nữa rồi.

Đợi đến lúc cô phản ứng kịp, định đưa tay ra đỡ ông ta dậy, thì quản gia lại chợt lên tiếng: "Tiểu thư, thiếu gia bị bệnh này... cũng đã không có cách nào nữa rồi... Bác sĩ cũng đã nói, nếu ổn định, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hai năm nữa."

"!" Tô Song Song vừa nghe thấycụm từ “hai năm” kia, cánh tay vừa đưa ra liền lơ lửng ở giữa không trung, hoàn toàn quên cả cử động, cả người cô hình như cũng đã bị cứng lại.

"Tôi vẫn coi thiếu gia như con trai của mình, mà chăm sóc cho thiếu gia trong năm năm. Suốt năm năm qua, cả ngày lẫn đêm thiếu gia đều tưởng nhớ đến tiểu thư ngài. Vì vậy tiểu thư à, tôi vô cùng hi vọng, cầu xin ngài coi như vì để cho thiếu gia được an tâm, trong hai năm còn lại này, tiểu thư hãy ở lại nơi đây tiểu thư hãy ở bên cạnh thiếu gia có được không?"

Tô Song Song vẫn còn đang chìm trong sự kinh sợ, cũng chưa hồi phục lại  được tinh thần. Trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn câu nói “nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hai năm nữa... Nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được hai năm... 

Quản gia nói đến chỗ này, đột nhiên tựa như vừa sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Tiểu thư, nếu như ngài vẫn còn chưa tin, ngài hãy đi đến gian phòng của thiếu gia xem một chút, khi tiến vào ngài thì ngài sẽ biết ngay!"

Rốt cuộc Tô Song Song đã lấy lại được tinh thần, cô cúi đầu nhìn quản gia, hình như mọi ý nghĩ trong đầu cô cũng không hề chuyển động, phải một lát sau cô mới phản ứng được, nhận ra quản gia vẫn còn đang quỳ ở chỗ đó.

Cô vội vàng đưa tay ra đỡ quản gia đứng dậy. Quản gia đứng lên liền có ý bảo Tô Song Song hãy đi đến phòng của Tần Dật Hiên xem xét một chút.

Tô Song Song mờ mịt quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên vẫn đang nằm đó, sắc mặt trắng nhợt, như không còn chút máu nào, hỏi lại một câu: "Chẳng phải tôi vừa mới ở trong gian phòng của anh tôi đó sao?"

Thật ra thì bây giờ Tô Song Song vẫn còn chưa thực sự hổi tỉnh lại từ trong thực tế tàn khốc kia, đầu óc cô vẫn trống rỗng như cũ, chỉ theo bản năng mà hỏi lại tiếp theo ý câu nói vừa rồi của quản gia mà thôi.

Quản gia lắc đầu một cái, cố chấp muốn bảo Tô Song Song đi xem xét một chút. Tô Song Song đứng lên, tựa như có chút trốn tránh, cô không dám tiếp tục nhìn Tần Dật Hiên đang nằm kia, sắc mặt của anh vẫn một màu tái nhợt, cô giống như một pho tương gỗ, đi theo quản gia lên lầu hai.

Khi cánh cửa phòng vừa bị đẩy ra, trong một nháy mắt, cô cũng không kịp nhìn ra có chuyện gì đó không đúng, ánh mắt của cô chỉ khẽ đảo quanh một vòng. Đến khi cô nhìn thấy ở phía đối diện với mình là một tấm ảnh chụp cỡ lớn, cả người Tô Song Song liền ngây ra vì sợ hãi.

Ngay sau đó, một nỗi đau đớn to lớn trong nháy mắt liền lan ra khắp toàn thân của Tô Song Song, một khắc sau, Tô Song Song liền ngồi thụp luôn xuống dưới, đôi tay vòng quanh đầu gối của mình. Cô khổ sở co cơ thể của mình lại thành một khối nho nhỏ.