Edit + Beta: Snail
Ngày hôm sau lúc Trì Yến dậy Lưu Hồng Nhạn đang ở trên ban công tưới hoa, nhìn thấy anh từ phòng đi ra thì ngừng động tác trên tay, cười nói, “Thức sớm vậy.”
Sắc mặt bà có chút tiều tụy, thoạt nhìn giống như không nghỉ ngơi tốt, Trì Yến đi tới, tiếp nhận bình phun trong tay bà, “Lát nữa ra ngoài chạy bộ.”
“À, mẹ quên mất.” Lưu Hồng Nhạn cười cười, tâm tư bà đều đặt trên chuyện của Trì Yến cùng Mạch Đương, cũng không lưu ý Trì Yến có thói quen chạy bộ buổi sáng, vì thế bà cầm lại bình phun từ tay Trì Yến, nói, “Con rửa mặt rồi đi chạy bộ đi, chạy xong về vừa lúc có thể ăn sáng, Trì Bảo chưa tỉnh thì đừng dẫn nó theo.”
“Dạ.” Trì Yến biết bà không có tâm tư tán gẫu cùng mình, liền đi rửa mặt chuẩn bị chạy bộ, lúc mang giày Trì Đông Minh từ phòng sách đi ra nói: “Cùng nhau đi.”
Cha con hai người ra cửa, Lưu Hồng Nhạn cầm bình phun đứng trên ban công, nhìn bồn hoa trước mặt thật lâu, mãi đến khi Trì Bảo rời giường gọi bà mới phản ứng lại.
“Mẹ, anh và cha đâu?” Trì Bảo dụi mắt hỏi bà.
“Bọn họ ra ngoài chạy bộ rồi, Trì Bảo đi rửa mặt trước, mẹ làm điểm tâm cho tụi con.” Lưu Hồng Nhạn nói rồi đi tới phòng bếp, tâm trạng bất định bà đụng ngã băng ghế nhỏ Trì Bảo thường dùng để ngồi vẽ vẽ ở bàn trà, bà khom lưng dựng ghế dậy, thở dài.
Trì Yến cùng Trì Đông Minh chạy vòng quanh lối đi bộ phụ cận tiểu khu trong chốc lát, hai người đều ăn ý chậm rãi ngừng lại, dọc theo ven đường từ từ đi tới. Đi một hồi, Trì Đông Minh mở miệng trước nói: “Hôm qua cha và mẹ con hàn huyên một chút, về chuyện của con và Mạch Đương.”
“Dạ.” Trì Yến ứng tiếng.
Trì Đông Minh nói tiếp: “Đứa nhỏ Mạch Đương kia cha mẹ đều đã gặp, các phương diện đều rất tốt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cha mẹ cũng không có biện pháp tiếp nhận. Cha mẹ không ép con lập tức phủi sạch quan hệ với Mạch Đương, cũng biết con sẽ không bằng lòng, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, hai bên chúng ta đều lui một bước suy nghĩ kỹ lại.”
Tuy rằng Trì Yến đã sớm nghĩ xong, thế nhưng cha mẹ làm đến nước này, anh cũng vô phương cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Tối qua mẹ con cả đêm không ngủ, hai ngày nay con đừng vội đi tìm Mạch Đương, đề bà ấy hòa hoãn lại đã, hoặc là chờ Mạch Đương trở về, kêu nó qua đây một chuyến, chuyện này dù sao cũng quan hệ đến tương lai hai đứa, con không thể hoàn toàn đại biểu nó, hiểu không?” Trì Đông Minh nói lời thấm thía, kỳ thật trong chuyện này, mức độ giật mình của ông cũng không tốt hơn Lưu Hồng Nhạn bao nhiêu, chỉ là trong hai người chung quy phải có một người tới xử lý.
“Dạ.” Trì Yến chú ý tới viền mắt nhàn nhạt quần xanh của ông, đoán được ông khẳng định cũng không ngủ, trong lòng áy náy càng sâu, “Khiến cha và mẹ thất vọng rồi, con…”
“Nói gì đó?” Trì Đông Minh ngắt lời anh, “Không có gì là thất vọng hay không thất vọng, hôm qua cha cũng nghĩ rất nhiều, chuyện này không phải lỗi của con, cũng không phải lỗi của Mạch Đương. Lại nói cha và mẹ con kiêu ngạo vì con cũng không phải thành lập trên phương diện này, đương nhiêu cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà thất vọng với con.”
Sắc mặt Trì Yến kinh ngạc nhìn về phía ông, trông thấy nụ cười ôn hòa của Trì Đông Minh, ông đưa tay vỗ vỗ vai Trì Yến, nói: “Được rồi, chạy đi, nhanh chạy xong rồi về, mẹ con phỏng chừng đã bắt đầu làm bữa sáng.”
“Dạ.” Trì Yến cười nói, hai người chậm rãi chạy vòng quanh phụ cận tiểu khu.
Chờ bọn họ chạy bộ xong trở về, Lưu Hồng Nhạn đã chuẩn bị tốt bữa sáng, Trì Bảo ngồi trên ghế salon xem phim hoạt hình, thấy hai người trở về liền lớn tiếng lên án bọn họ không mang mình theo, Trì Yến rửa tay xong một tay ôm lấy nhóc nhấc lên thả vào ghế ngồi cạnh bàn ăn.
“Anh chơi xấu!” Trì Bảo không phục.
“Chờ em cao như anh, em cũng có thể, giờ ngoan ngoãn ăn sáng đi.” Trì Yến vươn tay búng trán nhóc một cái, Trì Bảo phối hợp che trán gào kêu một tiếng: “Anh bắt nạt con.”
Lưu Hồng Nhạn nhìn bọn nhỏ chơi đùa, u sầu trong lòng tan một ít, cười nói: “Được rồi đừng làm rộn, mau ăn bữa sáng. Trì Yến đi mở ti vi.”
Nhà Trì Yến có phòng ăn nhỏ, còn phối thêm ti vi loại nhỏ, Trì Yến đến bên cạnh mở tivi, cầm điều khiển từ xa quay trở về, sau lưng truyền đến âm thanh tin tức đưa tin: “… Cấp độ động đất XX, chiều sâu tâm địa chấn XX nghìn mét, trước mắt bị thương XXX người, tạm thời chưa có thương vong, danh sách người bị mắc kẹt tạm chưa thống kê đầy đủ, bộ đội phòng cháy chữa cháy đã…”
“Động đất?” Lưu Hồng Nhạn đặt đĩa bánh rán cuối cùng lên bàn, nhìn tivi, “Chỗ nào vậy?”
“Vừa mở ra còn chưa nhìn thấy, hình như là…” Trì Đông Minh nhìn phụ đề bên phải màn hình, đọc lên, “Là huyện Lê Thủy, rạng sáng nay phát sinh địa chấn, cấp độ động đất XX, nhiều phòng ốc đổ sập, liên đới đến núi bị sạt lỡ…”
Lời ông nói khiến tay cầm điều khiển của Trì Yến chợt ngừng, mạnh quay đầu, trên ti vi MC vừa giới thiệu xong, ống kính liền chuyển tới hiện trường địa chấn, hiện trường tai nạn một đống hỗn độn, phóng ốc cùng đại thụ tùy ý đổ sụp, theo màn ảnh chuyển dời, địa điểm chữa bệnh và chăm sóc lâm thời còn có không ít nhân viên y tế cấp cứu người bị thương.
Huyện Lê Thủy phát sinh địa chấn cấp XX, bao gồm trấn Ninh An, trấn Cổ Đức, huyện Vĩnh Ninh cùng nhiều khu vực bất đồng xung quanh đều gặp nạn.
Trên màn hình ba chữ “trấn Cổ Đức” khiến sắc mặt Trì Yến lập tức trắng bệch, Trì Đông Minh cùng Lưu Hồng Nhạn cũng nhìn thấy khu vựa bị nạn, nhớ tới hôm qua Trì Yến nói muốn đi trấn Cổ Đức, nhất thời hiểu ra, Mạch Đương đang ở chỗ này.
“Trì…” Ngay cả tên anh Lưu Hồng Nhạn còn chưa kêu ra miệng, Trì Yến đã bước nhanh chạy đến phòng khách lấy di động gọi cho Mạch Đương, dưới tình thế cấp bách lại còn bấm sai một lần.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry the number you…”
Trì Yến cúp máy gọi lại lần nữa, nhận được vẫn là: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi…”
Tay cầm di động của anh siết chặt, môi mỏng mím lại, chưa từ bỏ ý định gọi lại mấy lần, vẫn như cũ chỉ có kết quả đồng dạng, cuối cùng anh đành gửi tin nhắn cho Mạch Đương, bảo cậu nhìn thấy liền lập tức gọi lại cho mình.
Lúc anh gọi điện thoại Trì Đông Minh cùng Lưu Hồng Nhạn đi tới bên cạnh, thấy sắc mặt anh trắng bệch, Lưu Hồng Nhạn lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
“Không thể nối máy.” Trì Yến nói, bốn chữ kia dường như khiến anh tốn rất nhiều sức lực, trên ti vi vẫn còn thông báo tình hình tai nạn, nghe vào tai khiến anh tâm thần không yên, hít một hơi thật sâu, anh vội vàng nói câu “Con ra ngoài một chút” liền đi về phía cửa lớn, lại bị Lưu Hồng Nhạn túm lấy tay.
“Con muốn đi đâu?” Lưu Hồng Nhạn hỏi, “Con muốn đi tìm Mạch Đương sao? Hiện tại không liên lạc được với nó, có lẽ… có lẽ nó đã về rồi? Không phải đã đi hai ngày sao…”
“Mạch Đương mới đi đêm qua.” Trì Yến cắt đứt lời bà, nhìn bà nói, “Con phải đi tìm cậu ấy.” Anh dùng từ ‘phải’, mà không phải ‘muốn’.
“Con đi có thể làm gì?!” Lưu Hồng Nhạn sốt ruột nói, túm tay anh không buông, “Mẹ biết con lo cho Mạch Đương, nhưng hiện tại đừng nói là đi trấn Cổ Đức, ngay cả huyện Lê Thủy con cũng không đi được, xảy ra chuyện như vậy tất cả tuyến đường đều sẽ bị phong tỏa, con làm sao đi? Đi bộ sao?!”
Trì Đông Minh bên cạnh cũng nói tiếp: “Mẹ con nói không sai, từ lúc địa chấn đến giờ đã qua vài tiếng, tuyến đường đến huyện Lê Thủy khẳng định sẽ bị phong tỏa, trước tiên con bình tĩnh chút.”
Trì Yến cảm giác được tay Lưu Hồng Nhạn đang túm anh có chút run rẩy, anh trấn an vỗ vỗ tay bà, anh biết cha mẹ nói đúng, nhưng vừa nghĩ đến Mạch Đương tối qua xuất phát đi trấn Cổ Đức, anh liền không có cách nào bình tĩnh.
Trì Bảo không biết xảy ra chuyện gì, thấy thần sắc ba người bọn họ đều không quá thích hợp, cũng không ăn bữa sáng, đi tới kéo tay Lưu Hồng Nhạn, muốn hỏi lại không dám hỏi, chỉ có thể cùng nhau đứng.
Lưu Hồng Nhạn vẫn túm lấy tay Trì Yến, rất sợ vừa buông lỏng anh liền liều lĩnh xông ra, bà thử khuyên can Trì Yến: “Tuy rằng Mạch Đương đi hôm qua, nhưng hiện tại danh sách người bị nạn chưa có, không nhất định có nó bên trong đâu, hơn nữa hiện tại con qua cũng không làm nên chuyện gì, thậm chí ngay cả hiện trường đều không đến được.”
“Nhưng con không thể cứ chờ như vậy.” Trì Yến nói, hầu như có thể nghe được âm thanh khớp hàm mình cắn chặt, sắc mặt căng thẳng.
Lưu Hồng Nhạn cũng không biết nên làm sao, bà cũng lo lắng cho Mạch Đương, nhưng bảo bà mặc kệ con trai mình đi đến chỗ nguy hiểm như vậy, bà quả quyết không làm được, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn về phía Trì Đông Minh, Trì Đông Minh vỗ vỗ bả vai bà, nhanh chóng suy tư một lát, hỏi Trì Yến: “Trước đó con nói Mạch Đương sống một mình, vậy lần này nó đi người trong nhà có biết không?”
“Hẳn là không biết.” Trì Yến lắc đầu, chuyến đi lần này của Mạch Đương là lâm thời quyết định, nếu không phải mình đưa cậu vễ, ước chừng ngay cả mình cậu cũng sẽ giấu.
Trì Đông Minh nghe vậy suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ còn không thể xác định Mạch Đương có ở bên đó hay không, tình huống thế nào, trước tiên con liên lạc điện thoại với cha mẹ Mạch Đương, nếu đã xác định nó thật sự ở khu bị nạn thì chúng ta phải liên hệ với cha mẹ nó đã.”
Tuy rằng có quan hệ thân mật với Mạch Đương, nhưng Trì Yến chưa từng nghe cậu đề cập đến cha mẹ mình, cũng chưa từng gặp qua, bây giờ muốn tìm phương thức liên lạc đương nhiên anh không có, suy tư một chút, anh gọi cho Tưởng Ninh Ninh, may mắn lúc đó bởi vì chuyện vũ hội trường học nên có lưu lại.
Điện thoại vừa nối máy không đợi Tưởng Ninh Ninh nói chuyện anh đã lên tiếng hỏi: “Cậu có thể liên lạc với Mạch Đương không?”
“Mạch Đương? Cậu ấy nói đi nơi khác chơi mà, không nói với cậu sao? Không thể nào nhà, chẳng lẽ hai người cãi nhau?” Tưởng Ninh Ninh trêu chọc nói.
Lúc này Trì Yến không có tâm tư để ý tới lời đùa của cô, trực tiếp hỏi: “Vậy cậu có thể liên lạc với cha mẹ Mạch Đương không?”
Sau khi anh hỏi xong câu này Tưởng Ninh Ninh bên kia đột nhiên im bặt, như là bị chặt đứt vậy, Trì Yến tưởng tín hiệu bị ngắt, nhìn màn hình lại phát hiện còn đang nối máy, anh lại hỏi một lần, bên kia mới nói: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này?”
“Cần dùng gấp, làm phiền cậu đưa phương thức liên lạc với bọn họ cho tôi.” Trì Yến đoán cô hẳn còn chưa biết Mạch Đương đi nơi nào, đã như vậy, sự tình còn chưa xác thực, cũng không muốn nhiều người lo lắng.
Nếu không phải quan hệ giữa Trì Yến và Mạch Đương tốt, Tưởng Ninh Ninh hầu như nghĩ là điện thoại lừa gạt linh tinh. Nhưng dù quan hệ hai người tốt, có một số việc cô cũng không tiện đề cập, liền nói: “Chuyện này cậu hỏi Mạch Đương đi, tôi không tiện…”
“Tôi không liên lạc được với Mạch Đương.” Trì Yến cắt đứt lời cô, cũng không quan tâm cô có lo lắng hay không, nói thẳng, “Mạch Đương đi trấn Cổ Đức, chỗ đó phát sinh địa chấn, hiện tại tôi không liên lạc được với cậu ấy, chỉ có thể liên lạc cha mẹ cậu ấy trước.”
“Cậu nói Mạch Đương đi đâu?” Giọng Tưởng Ninh Ninh chợt cao lên, vội vã truy vấn, “Là cậu ấy nói với anh sao? Cậu ấy…”
“Đưa số điện thoại cho tôi!” Trì Yến khuông muốn dong dài với cô, cũng không có tâm tư dư thừa giải thích, hiện trong lòng anh đã loạn thành mớ bòng bong, hận không thể lập tức đi tìm Mạch Đương.
“Nhưng mà…” Tưởng Ninh Ninh bên kia còn đang do dự, ấn đường Trì Yến vặn chặt, giọng nói cũng nghiêm khắc, “Không có nhưng mà, đưa nó cho tôi!”
“Nhưng mà không có!” Dưới ngữ khí gần như ép hỏi của anh, Tưởng Ninh Ninh bên kia như không đếm xỉa gì nữa nói ra, “Mạch Đương cậu ấy không có cha mẹ, cậu ấy vẫn luôn chỉ có một mình!”