Edit + Beta: Snail
Đến buổi tối, lúc Mạch Đương xuống taxi, tài xế trong xe nhìn chằm chằm bóng dáng cậu hồi lâu, mà trên đường cậu đến địa điểm vũ hội người đi qua đều liên tiếp quay đầu nhìn cậu, những chuyện này cậu cũng không chú ý tới, đầy đầu cậu đều đang suy nghĩ một hồi nên chào hỏi Trì Yến thế nào, hy vọng anh sẽ không bị mình dọa mới tốt.
Có điều dựa theo phản ứng của Linda sau khi mình trang điểm xong, đại khái bản thân sẽ không quá xấu, nghĩ như vậy Mạch Đương tự tin mười phần, rõ ràng là giày đế bằng lại được cậu đi ra khí thế hận trời cao, lúc đầu Linda muốn cho cậu mang giày cao gót, cậu thử một chút đi không vững liền đổi sang đôi gót nhỏ màu đen, gót giày không đến 3cm, có điều cậu cao tận 1m8, ngẩng đầu ưỡn ngực cũng đem một ít nam sinh thấp lùn đi ngang qua ép tới không ngốc đầu lên được.
Đến cửa hội trường Mạch Đương không trực tiếp đi vào, cậu tìm chỗ vắng vẻ điểu chỉnh bra một chút, lần đầu tiên mặc áo nịt ngực, nhất là còn mang theo vú giả bên trong, cậu cảm giác cả người đều không thích hợp, luôn luôn có loại ảo giác nó sẽ lập tức rớt xuống, hơn nữa cảm giác mình là tên biến thái. Ngay từ đầu cậu đã cự tuyệt mặc bra, nhưng Linda nói thiếu cái này sức hút liền giảm phân nửa, làm không tốt sẽ thất bại trong gang tấc, chung quy hôm nay cậu trang điểm không thích hợp với ngực phẳng, sau khi mặc bra vào toàn bộ khí thế liền hiện ra.
Vì sao khí thế phải thành lập trên ngực, Mạch Đương không rõ, cũng không muốn hiểu rõ, có điều vì tình yêu cậu nhịn.
Tuy rẳng Linda cho cậu biết làm sao để điều chỉnh, nhưng Mạch Đương vẫn tốn một chút thời gian, vừa ngẩng đầu liền thấy phía trước đứng một người, đối phương đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu thò tay vào trong ngực, làm chuyện đáng khinh nào đó.
Thông thường nữ sinh gặp phải tình huống như vậy hẳn sẽ thét chói tai hoặc quay đầu chạy mất, có điều dù Mạch Đương mặc nữ trang, nhưng nội tâm cậu vẫn là đàn ông đàn an, sau khi cậu thấy đối phương thì rất bình tĩnh rút tay ra, cài lại nút thắt ngực, khẽ nâng tay xem như chào hỏi, đối phương không dự đoán được cậu sẽ bình tĩnh chào hỏi mình như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Chào bạn, vô cùng xin lỗi, mình không biết bạn ở trong này, mạo phạm rồi.”
Nếu ánh sáng nơi này đủ mạnh, Mạch Đương nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của đối phương, có điều nơi này là góc lệch, ngay cả diện mạo đối phương còn nhìn không rõ, tùy tiện khoát tay tỏ vẻ không sao cả liền xoay người đi đến hội trường, không chú ý tới người phía sau vẫn nhìn theo bóng lưng cậu.
Vũ hội đêm nay là do xã đoàn vũ đạo đại học G cùng xã đoàn Cos liên hợp cử hành, mục đích là vì chúc mừng hai xã đoàn tròn mười năm thành lập, để vũ hội có thể tổ chức hoàn mỹ, mấy người Tưởng Ninh Ninh lôi kéo nhiều nhà tài trợ, còn tranh thủ quyền sử dụng hội trường lớn nhất đại học G.
Vũ hội áp dụng hình thức tự phục vụ, hội trường cung cấp Champagne, rượu vang đỏ, điểm tâm ngọt, hoa quả các loại, cũng không yêu cầu trang phục cố định, khách có thể hóa trang theo sở thích của mình, học sinh ở đây ăn mặc đủ kiểu đủ loại, bất kể là lễ phục, trang phục Cos, cổ trang, sườn xám dân quốc hay phong cách quý tộc Châu Âu cái gì cần đều có, thậm chí có người còn đội lên đầu quả bí đỏ đến coi đêm nay là vũ hội ngày Halloween.
Khách mời của vũ hội không chỉ là sinh viên đại học G, những trường học khác chỉ cần nhận được thư mời đều có thể tham gia, đêm nay hội trường vô cùng náo nhiệt, náo nhiệt đến mức Trì Yến có chút hối hận đáp ứng yêu cầu của Tưởng Ninh Ninh, anh luôn không thích loại trường hợp xã giao này, chẳng qua vì lời hứa nên cố chịu đựng mà thôi, từ lúc anh vào đến giờ còn chưa đến nửa giờ, đã có mấy nữ sinh đến mời anh làm bạn nhảy, Trì Yến không có hứng thú với chuyện này, tất cả đều dứt khoát cự tuyệt, định bụng ở đủ một giờ liền rời đi.
Tưởng Ninh Ninh ở một bên chiêu đãi khách, liếc nhìn Trì Yến đang ở trong góc uống gì đó một mình, cô chào người khác rồi bước qua, “Trì Yến.”
Trì Yến ngẩng đầu nhìn cô, Tưởng Ninh Ninh hỏi: “Có phải cậu có chút buồn chán không.”
“Ừ.” Trì Yến ăn ngay nói thật.
“Cậu thật đúng là không khách sáo miếng nào, một hồi vũ hội bắt đầu liền sẽ náo nhiệt hơn.” Tưởng Ninh Ninh cười cười, dò xét hỏi, “Nếu không cậu tìm một bạn nhảy trò chuyện đi?”
“Không cần, chút nữa tôi đi rồi.” Đối với đề nghị của cô Trì Yến không có hứng thú.
Tưởng Ninh Ninh cũng biết anh không có hứng thú, trong lòng thầm nói Mạch Đương sao còn chưa đến ngăn Trì Yến lại, cô nhìn nhìn cửa, nói câu đi gọi điện thoại với Trì Yến liền rời đi trước, Trì Yến không để ý cô đi hay ở, ứng tiếng tiếp tục ngồi trong góc, Tưởng Ninh Ninh vừa đi, một nữ sinh bên cạnh vẫn luôn quan sát liền đi tới.
Nữ sinh mặc váy dạ hội màu trắng, tóc màu hạt dẻ ưu nhã bới thành kiểu công chúa, trong tóc chỉ cài chiếc kẹp đính hoa bách hợp nho nhỏ, có vẻ thanh nhã lại không mất trang trọng, gương mặt trang điểm nhàn nhạt, khiến ngũ quan của cô càng thêm tinh mỹ, nam khách ở đây đại bộ phận ánh mắt đều dừng trên người cô, bước chân cô thướt tha đi đến bên cạnh Trì Yến, lên tiếng chào hỏi, “Trì Yến, chào anh.”
“Chào cô.” Trì Yến lễ phép trả lời một câu, không giống những người khác có quá nhiều chú ý với cô.
“Em là Lâm Tiêu Tiêu đại học X, lần đầu tiên tham gia vũ hội trường anh, cảm giác rất không tệ.” Lâm Tiêu Tiêu cười nói, nâng tay vuốt vuốt tóc bên tai.
Trì Yến không phải người tổ chức vũ hội, thậm chí ngay cả nhân viên công tác đều không phải, cho nên đối với những lời này của cô không có phản ứng dư thừa, chỉ thản nhiên gật gật đầu, với sự lạnh nhạt của anh Lâm Tiêu Tiêu cũng không để ý, nếu Trì Yến giống nam sinh khác, cô cũng sẽ không đặc biệt lại đây, cô cầm lấy rượu trái cây bên cạnh nhấp một ngụm, son môi màu nhạt ấn lên dấu vết nhàn nhạt trên đó, lúc này mới chậm rãi nói ra ý đồ của bản thân, “Trì Yến, hôm nay anh có bạn nhảy không?”
“Có.” Trì Yến lời ít ý nhiều trả lời.
“Vậy à, vậy thật đáng tiếc.” Lâm Tiêu Tiêu nói, nhìn chung quanh, lại nói, “Nếu như em không đoán sai, bạn nhảy của anh còn chưa tới phải không?”
Trì Yến căn bản không có bạn nhảy, anh chỉ tới đây một chút mà thôi, nói có cũng là muốn tránh phiền phức, đối với lời cô nói không đáp lại.
Lâm Tiêu Tiêu dường như không để ý anh có hồi đáp hay không, tự mình nói: “Nếu cô ấy còn chưa tới, nếu anh không để ý, lát nữa có thể nhảy một điệu với em không?” Nói rồi đưa tay mình về phía Trì Yến.
Trì Yến khẽ cau mày, “Tôi…”
“Rất xin lỗi, tôi để ý.” Một giọng nói cắt đứt lời hai người, từ bên cạnh chen vào một cánh tay chặn đứng tay của Lâm Tiêu Tiêu.
Tay đột nhiên bị cầm, Lâm Tiêu Tiêu nhìn người bước tới, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, cầm tay cô là một nữ sinh tóc thẳng màu đen. Lâm Tiêu Tiêu cao 1m68, hôm nay lại mang giày cao gót, trong rất nhiều nữ sinh đã tính là rất cao rồi, nhưng nữ sinh trước mắt này còn cao hơn cô nửa cái đầu.
Mạch Đương buông tay Lâm Tiêu Tiêu ra, chen vào giữa cô và Trì Yến, lại lặp lại một lần, “Làm bạn nhảy của anh ấy, tôi để ý chuyện đem anh ấy cho cô mượn.”
Trì Yến: “…”
Kỳ thật không chỉ Lâm Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người, ánh mắt người bên cạnh bọn họ cũng từ trên người Lâm Tiêu Tiêu chuyển qua trên người Mạch Đương.
Hôm nay Mạch Đương mặc áo sơ mi trắng phong cách Châu Âu cùng váy bồng trước ngắn sau dài, vạt trước chỉ tới trên đầu gối một chút, vạt sau dài đến cổ chân, lớp lót màu đen cùng hoa văn màu đỏ phối hợp có vẻ hoa mỹ lại cao quý, mép váy được chế tác tinh xảo cùng đường viền tuyệt đẹp mang theo loại cảm giác thần bí, áo sơ mi thân trên cùng váy phục cổ hoa lệ so ra có vẻ vô cùng đơn giản, áo cao cổ thiết kế rất tốt che lại hầu kết của cậu, cả kiện áo ngoại trừ cổ áo cùng ống tay áo mang theo viền hoa tinh xảo ra những chỗ khác đều là màu trắng đơn giản, mà chính hai loại phối hợp tương phản này khiến chỉnh thể của cậu nâng lên một đẳng cấp cao, nhiều một phần sẽ thành quá cao sang, thiếu một phần lại ngại không đủ cảm giác, không chỉ như thế, mái tóc thẳng màu đen khiến làn da vô cùng trẳng của cậu càng thêm nổi bật, kẽ mắt tinh xảo cùng sắc môi màu mật ong lộ ra vẻ khéo léo, ngay cả nốt ruồi dưới khóe mắt cũng gợi cảm đến rối tinh rối mù, tuy cậu không mang giày cao gót, nhưng so với Lâm Tiêu Tiêu đi giày cao gót còn cao hơn, thiết kế váy eo cao làm cậu thoạt nhìn hầu như từ dưới ngực đi xuống chính là chân. (ý là ngực to quá, từ trên nhìn xuống chỉ thấy ngực với chân thôi í)
Đương nhiên, mọi người cũng không biết ngực cậu là giả, vừa rồi trước khi tiến vào cậu còn điều chỉnh một chút Orz.
Người ở đây nhìn hai người giằng co, đều có loại cảm giác: nếu nói Lâm Tiêu Tiêu là ngự tỷ, vậy Mạch Đương chính là nữ vương, khí tràng quả thực hoàn toàn bùng nổ.
Mà lúc mặt cậu không biểu tình nhìn Lâm Tiêu Tiêu nói để ý, Lâm Tiêu Tiêu bị khí thế của cậu làm kinh sợ, vậy mà trả lời lại một câu: “A, xin lỗi, là tôi đường đột.”
Đối với nữ sĩ lễ phép như vậy, Mạch Đương cười khẽ, nói với cô: “Không sao.”
Nhìn cậu cười, khuôn mặt Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên đỏ lên, bưng rượu đi ngay sang bên kia, sau khi rời đi, cô đưa tay che miệng, cảm thấy không thể tin được vì mình vậy mà lại đỏ mặt với một nữ sinh, nhưng vừa rồi cô thật sự cảm thấy bộ dạng nữ sinh kia rất đẹp trai.
Lâm Tiêu Tiêu đi rồi, Mạch Đương thở ra một hơi, cậu không ngờ vừa tới liền thấy có người đến gần Trì Yến, may mà mình tới sớm, nếu không Trì Yến… Nghĩ tới đây cậu đột nhiên cảm giác sau lưng mình như bị lửa thiêu vậy, mà Trì Yến ở ngay sau lưng, không cần nghĩ cũng biết lửa này là từ đâu ra.
“Cậu quay đầu lại.” Phía sau truyền đến giọng Trì Yến.
Mạch Đương chỉnh chỉnh cổ áo một chút, xác nhận không lộ ra hầu kết mới chậm rãi xoay người, vừa xoay liền trông thấy Trì Yến đang nhìn mình chằm chằm, chân mày hơi cau lại, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Cậu…”
“A, Trì Yến chào anh.” Mạch Đương tiên hạ thủ vi cường ngắt lời anh, “Em là Mạch Nha, em gái Mạch Đương.”
Trì Yến: “…”
Lúc Mạch Đương đến đã nghĩ xong, hôm nay thân phận là “em gái” Mạch Nha của mình, mặc kệ Trì Yến có phản ứng gì, dù sao mình đánh chết cũng không nhận.
“Mạch, Nha?” Trì Yến đọc lại hai chữ này, anh đọc có chút chậm, ở giữa còn tạm dừng một lúc, như đang xác nhận cái gì.
“Đúng vậy, là em, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Mạch Đương vươn tay về phía anh, trên tay cậu có một vết sẹo nhỏ, khi còn bé đánh nhau lưu lại, vì không bại lộ thân phận, hôm nay cậu còn đeo bao tay màu trắng.
Trì Yến nhìn bàn tay mang bao màu trắng trước mắt, xuyên qua tay dừng trên tất chân màu đen cậu mặc, tất chỉ tới đầu gối, dưới làn váy lộ ra một đoạn da thịt màu trắng.
Chú ý tới tầm mắt anh, Mạch Đương ho nhẹ một tiếng, xoay xoay xuống dưới một chút, dùng váy che khuất chân. Vốn Linda định để cậu không cần mang tất mà trực tiếp cạo lông luôn, bởi vì lông chân cậu ít, khuôn chân lại thẳng, không mang tất hiệu quả càng cao, đối với chuyện này Mạch Đương nghiêm túc cự tuyệt, tẩy lông chân có khác cạo tóc Mạch Ji Ji chỗ nào đâu?!
Trì Yến thu hồi tầm mắt, vươn tay nắm tay cậu một chút, nói: “Chào em, giọng em có chút giống Mạch Đương.”
Hôm nay Mạch Đương đã cố gắng biến thanh rồi, Linda còn giúp cậu dán một thứ có thể hơi chút trợ giúp cậu đổi giọng, có điều dù sao cũng không phải máy đổi giọng, nghe vào tai vẫn có khác biệt với nữ sinh, cậu giải thích: “Giọng em tương đối thô, không khác anh trai em lắm, anh em mà, ha ha ha ha.”
“Phải không?” Vẻ mặt Trì Yến thản nhiên, không nhìn ra tin hay không tin, “Diện mạo hai người cũng có chút giống.”
“Ha ha, phải không? Vấn đề gen thôi, tụi em đều giống mẹ.” Mạch Đương trả lời, bưng rượu trái cây bên cạnh lên nhấp một ngụm, che giấu sự chột dạ của mình.
Trì Yến từng thấy ảnh chụp của mẹ Mạch Đương, đối với lý do này cũng có thể tiếp thu, có điều anh lại nói một câu, “Gen nhà em không tệ, nghe nói em còn đang học cấp hai, vậy mà đã cao bằng anh trai em rồi.”
Mạch Đương thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài, cậu đặt ly xuống, muốn nói chút gì đó để che giấu, liền nghe Trì Yến nói: “Mạch Nha chào em, tôi là Trì Yến, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều.”
Này xem như tin? Mạch Đương trừng mắt, có chút kinh ngạc nhìn Trì Yến, cậu còn nghĩ làm sao bịa chuyện tiếp đây.
Hôm nay Linda giúp Mạch Đương trang điểm mắt rất tinh xảo, cũng không phải loại trang điểm quá nữ tính, giữa hai lông mày mang theo anh khí nhè nhẹ, kẽ mắt màu vàng nhạt khiến mắt mèo của cậu linh động vô cùng, lông mi Mạch Đương rất dày, chỉ cần đơn giản quét một lớp mascara là được, ngay cả mi giả cũng không cần mang, sau khi trang điểm ánh mắt vốn đã mê hoặc người càng thêm đòi mạng, Trì Yến nhìn đôi đồng tử quen thuộc kia, có loại ý tưởng muốn vươn tay che nó lại, không để người khác nhìn thấy.