Nam Thần Nhảy Quảng Trường

Chương 2: Cho em một ánh mắt, nóng bỏng nóng bỏng!




Edit + Beta: Snail

Lần đầu tiên Mạch Đương nhìn thấy Trì Yến nhảy quảng trường là nửa tháng trước ở trung tâm quảng trường, trung tâm quảng trường mới xây vô cùng lớn, hoạt động buổi tối cũng vô cùng nhiều. Nhảy quảng trường là hoạt động hàng top ở quảng trường, đương nhiên không thể thiếu, trời vừa tối tất cả các đoàn múa lớn lớn nhỏ nhỏ liền nhao nhao tụ tập trên quảng trường, cao thấp già trẻ đều uốn éo đến bay lên.

Trong đó có một đoàn múa người dẫn đầu là cô Lưu mẹ của Trì Yến, danh tiếng cô Lưu trong giới nhảy múa ở quảng trường vô cùng tốt, đoàn múa của bà cũng là một chi trong nhiều đoàn múa xuất sắc, mà mẹ Mạch Nha – Từ Tuệ vừa lúc là một thành viên của đoàn múa cô Lưu.

Mạch Đương nhìn thấy Trì Yến nhảy dẫn đầu là một chuyện tình cờ, lúc đó Mạch Nha nói cô Lưu có việc xin nghỉ, một giáo viên khác của đoàn múa lại về thăm ông bà, người thay mặt nhảy dẫn đầu là con gái cô Lưu, dáng dấp mỹ mạo da trắng chân dài, so với hoa hậu giảng đường trường bọn họ còn xinh đẹp hơn, hỏi cậu có muốn cùng đến nhìn xem không.

Mỹ mạo da trắng chân dài. Những từ hình dung này đối với một trạch nam mà nói quá có lực hấp dẫn, chẳng qua bạn học Mạch Đương Đương là một trạch nam không muốn nói chuyện yêu đương, nghe vậy chỉ ngẩng đầu từ máy tính lên nói: “Không đi, gõ chữ.”

“Anh, chúng ta đi đi, mỗi ngày anh chết dí trong nhà cũng không tốt, viết văn cũng cần linh cảm, chúng ta ra ngoài một chuyến có lẽ linh cảm của anh liền tới.” Mạch Nha khuyên nhủ.

“Sau đó viết một bộ Truyền kỳ múa quảng trường hả?” Mạch Đương nhìn cậu nhóc.

“Cũng được đó, Tấn Giang múa quảng trường ha ha ha ha, xin lỗi để em cười phát đã.” Mạch Nha vui vẻ.

“Cút đi.” Mạch Đương tiếp tục gõ chữ.

“Đi nha anh, quần áo em cũng thay xong rồi!”

“…”

Cuối cùng không lay chuyển được Mạch Nha, Mạch Đương đi theo cậu nhóc, Mạch Nha còn cố ý sửa sang lại cả hai cho ra khuôn ra dạng mới như lửa cháy tới mông mà chạy sô.

Đoàn múa của cô Lưu là một đoàn múa có tổ chức có kỷ luật, đội viên trong đoàn đều có trang phục thống nhất cùng đánh số của chính mình, không cho phép người khác lâm thời tiến vào, vì thế Mạch Đương cùng Mạch Nha không có biện pháp lẻn vào trong đoàn múa, chỉ có thể ngồi bên cạnh vườn hoa nhìn.

Hiện tại thời gian còn sớm, mọi người còn chưa bắt đầu nhảy múa, chỉ đang chỉnh lý chỗ đứng của đội ngũ. Mạch Đương ngồi trên băng ghế đá nhỏ, vươn cổ nhìn một cái, đưa tay chọt chọt Mạch Nha ngồi bên cạnh, “Sao còn chưa tới? Em chân dài mày nói đâu rồi?”

“Chưa tới giờ đâu, tám giờ mới mở màn.” Mạch Nha nhìn xuống di động, cách mở màn còn có mười lăm phút.

Mạch Đương ngồi một hồi, nhìn bốn phía không ít bác gái đã bắt đầu nhảy múa, cảm thấy có chút mất mặt, phát hiện còn không bằng mình ở nhà gõ chữ, sớm biết vậy đừng mềm lòng cùng Mạch Nha đi góp vui thế này.

“Anh, anh đừng vội nha, em nghe mẹ em nói con gái cô Lưu đặc biệt xinh đẹp, học nghệ thuật, khí chất cực kỳ tốt.” Mạch Nha trông thấy vẻ mặt không hứng thú của cậu, vội vàng nói, “Nghe đâu là cấp bậc nữ thần.”

“Lưu Lộ trong mắt mày cũng là cấp bậc nữ thần.” Đối với mắt thẩm mỹ của cậu nhóc Mạch Đương không dám khen tặng, Lưu Lộ là nữ sinh ban bọn họ, dáng dấp trên tiêu chuẩn trung bình, nhưng ở đất chuyên ngành công trình tăng nhiều thịt ít cũng được cho là một mỹ nữ.

“Kia không giống nhau, tuy rằng Lưu Lộ không tính là quá xinh đẹp, nhưng ở lớp chúng ta cũng xem như số một số hai.” Mạch Nha nói.

Mạch Đương cười một tiếng không phản bác cậu nhóc, lại đưa mắt nhìn đoàn người, dứt khoát lấy di động ra chơi game. Sau khi chơi xong một ván đấu địa chủ đã bị Mạch Nha đẩy một phen, cậu còn tưởng nữ thần trong truyền thuyết tới, cất di động ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa của một bác gái.

Người tới là lão mẹ Từ Tuệ của Mạch Nha, nữ thần trung niên.

“Dì.” Mạch Đương chào bà một tiếng.

“Đương Đương à, dì nhớ con biết chơi âm hưởng gì đó phải không? Vừa rồi lão Lý phối âm có việc về nhà gấp, hiện tại trong đoàn thiếu người phối âm, con làm giúp nha.” Từ Tuệ cười híp mắt nói. Bà là người Đông Bắc, tính cách sảng khoái, làm người thân thiết, bình thường đối xử với Mạch Đương cũng đặc biệt tốt, yêu cầu của bà đương nhiên Mạch Đương sẽ không cự tuyệt.

Mạch Đương liếc nhìn dàn nhạc bà chỉ, mặc dù cậu không xem là tinh thông, nhưng loại thiết bị đơn giản này hẳn là không thành vấn đề, liền nói: “Con thử xem.”

Vì để cho tiện, thiết bị đoàn múa quảng trường sử dụng trên cơ bản đều là dạng đơn giản có thể kéo dài âm hưởng, dàn nhạc phối trí của đoàn cô Lưu ngoại hình thoạt nhìn cao cấp hơn các đoàn múa khác một chút, còn có màn hình loại nhỏ.

Mạch Đương đi qua thử trước một âm, phát hiện hiệu quả âm sắc cũng không tệ lắm, so với phối trí của Lưỡng Nguyên điếm(*) còn tốt hơn nhiều.

(*) Lưỡng Nguyên điếm: công ty bách hóa hàng đầu Trung Quốc.

Vừa rồi người phối âm đột nhiên rời đi, các bác gái trong đoàn múa đều có chút buồn bực, tuy rằng cất cao giọng ai cũng biết, nhưng thiếu người phối âm chung quy cảm giác đẳng cấp rớt đi một đoạn so với người khác, vặn vẹo không thoải mái như trước, mà buổi tối muốn tìm một người đến thay cũng khó khăn, trong nhất thời tâm tình giảm xuống vài bậc.

Lúc này Từ Tuệ nhớ ra Mạch Đương biết cái này, sau khi trưng cầu ý kiến mọi người thì để Mạch Đương giúp một tay. Khi Mạch Đương bắt đầu điều âm mấy bác gái vẫn còn đang vặn vẹo, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng về phía Mạch Đương: “Cậu trai, âm thanh lớn thêm chút nữa~”

Mạch Đương phất tay tỏ vẻ nghe được, thuận theo yêu cầu của mọi người điều phối tốt âm hưởng.

Kỳ thực cũng không cần điều chỉnh gì nhiều, bởi vì lúc trước đã thiết lập qua, cậu chỉ cần thời điểm cất cao giọng hát án theo nhịp điệu mỗi bài hơi điều chỉnh một chút là được.

Sau khi điều chỉnh âm tốt, Mạch Đương kiểm tra list nhạc, phát hiện đại đa số đều là ca khúc ‘Lưỡng Nguyên điếm’ lưu hành khắp phố lớn ngõ nhỏ, cũng không thiếu các ca khúc đô thị.

Liếc nhìn các bác gái đã chỉnh hợp đoàn múa, Mạch Đương đem ánh mắt đặt trở lại màn hình, suy tính nên chọn bài nào thích hợp làm khúc mở màn thì tốt.

“Quả táo nhỏ.” Link

“Tù nhân của tình yêu.” Link

“Phong tục dân tộc đẹp nhất.” Link

“Mua bán tình yêu.” Link

Tay Mạch Đương tạm dừng trên bài “Sáo Mã Can” Link một chút, cảm thấy bài này không tệ. Cậu đang định chọn, liền nghe phía sau truyền đến một câu, “Giữa cầu thang Link, cảm ơn.”

Mạch Đương có chút thanh khống, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng khi nghe thấy giọng nói dễ nghe cũng sẽ chú ý thêm vài phần, mà giọng nói này không nhanh không chậm, nghe vào tai có chút lành lạnh lại không thiếu phần chín chắn, trong mùa hè khô nóng này nó giống như một dòng bạc hà mát mẻ, giội vào trong T-shirt của Mạch Đương, mát rười rượi khiến cậu sảng khoái một trận, so với chui vào tủ lạnh còn thoải mái hơn.

Đối phương thấy cậu không có phản ứng, cũng không lên tiếng nữa, mà hơi hơi khom lưng tự tay chạm vào màn hình, tra tìm ca khúc mình muốn.

Nhìn động tác của anh, Mạch Đương vừa định nói “Để tôi” liền thấy dưới hổ khẩu (khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái) tay phải của đối phương có một nốt ruồi son.

Nho nhỏ, màu sắc có chút đậm, điểm xuyến trên tay đặc biệt rõ ràng.

Mạch Đương nhìn thấy chấm đỏ nhỏ đó liền thất thần trong nháy mắt, chờ khi cậu phản ứng lại, cậu đã bắt lấy cái tay kia.

Tay cậu vừa lúc nắm trên nốt ruồi son kia, ngẩng đầu liền thấy đối phương đang cúi đầu nhìn cậu, tuy trên mặt không biểu cảm gì, đáy mắt lại mang theo ít kinh ngạc không rõ ràng.

Giây tiếp theo đối phương đã rút tay ra, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tâm tư Mạch Đương còn đặt trên nốt ruồi son kia, không đáp lại, đối phương thấy cậu không định nói gì, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói tên bài hát để lát nữa cậu phát nhạc liền xoay người đi.

Tầm mắt Mạch Đương đi theo anh, thấy anh dừng lại ở vị trí đoàn múa, mới quay đầu gọi Mạch Nha.

“Ai vậy?” Mạch Đương nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt phía trước hỏi.

“Trì Yến đó, đệ nhất nam thần đại học G!” Mạch Nha nói, “Anh, không lẽ anh không biết sao?”

“Không biết.” Mạch Đương nói, có điều tên nghe có chút quen tai.

Mạch Nha suy nghĩ một lúc, nói: “Cùng một trường với Ninh Ninh, rất nổi danh, có điều anh bình thường đều không chú ý nhiều chuyện, không biết cũng rất… Á a không đúng! Không biết vậy vừa rồi anh còn kéo tay người ta, em thấy hết rồi!!”

“À, tùy tiện kéo thôi.” Mạch Đương nói, lật bàn tay mình lên nhìn xuống.

“… vậy cũng được hả?” Mạch Nha nói.

“Anh được mày thì miễn.” Mạch Đương vừa nói vừa nhìn Trì Yến, phát hiện anh đang nói chuyện với người trong đoàn múa cô Lưu, chỗ đứng vừa lúc là nơi múa dẫn đầu. Trong lòng Mạch Đương nổi lên một suy đoán, không khỏi quay đầu hỏi Mạch Nha: “Trì Yến chính là con gái cô Lưu mà mày nói? Nữ thần mỹ mạo da trắng chân dài?

“Khụ khụ!” Mạch Nha kho khan vài tiếng, sợ cậu không nhìn thấy nữ thần sẽ rời đi, liền lại gần nhỏ giọng nói, “Kỳ thực mỹ mạo da trắng chân dài cũng không có sai mà, chỉ là nữ thần biến thành nam thần thôi, Trì Yến là con trai cô Lưu, em trai nữ thần, anh đừng thất vọng nha.”

Kỳ thực Mạch Nha cũng rất thất vọng, nam thần tuy rằng đẹp zai, nhưng dù sao cũng là đàn ông QAQ.

Nhưng cậu nhóc không biết Mạch Đương không những không thất vọng, ngược lại còn kinh hỉ không nhỏ.

Mạch Đương không nói gì nữa, không rời đi, mà lần nữa đánh giá Trì Yến phía trước một chút, từ đầu đến chân đều nhìn một lần.

Giỏi cho một vị mỹ mạo da trắng chân dài. Mạch Đương nhịn không được cười cười, tâm tình tốt đẹp ngoài ý muốn, cậu nghĩ lần này thật không sai khi đến đây.

Bên kia Trì Yến không chú ý tới bọn họ bên này, đơn giản nói nguyên nhân anh tới một lần, thì ra là bởi vì Trì Hoan lâm thời có chuyện cần tối nay đến, anh vừa lúc ở phụ cần liền bị gọi tới thay ca.

Các bác gái trong đoàn múa đều là người quen cũ, đối với Trì Yến cũng không xa lạ, nghe anh nói vậy đều không có ý kiến, tất cả mọi người đã chuẩn bị ổn thỏa.

Nam thần vườn trường nhảy quảng trường…

Trong đầu Mạch Đương nghĩ đến đoàn thể yêu nam mang giày cao gót ở nước Pháp nào đó, lại nhìn nhìn Trì Yến mặc T-shirt đen cùng quần hưu nhàn, không tự chủ đem khuôn mặt yêu nam kia chuyển thành Trì Yến, khuôn mặt nam thần, cơ bắp thân thể, nhất thời bị chính mình não bổ đến sét đánh bay Orz.

Hình tượng quá cmn đẹp, mình cần bình tĩnh một chút. Mạch Đương hít sâu một hơi, trục xuất yêu nam bậy bạ gì kia ra khỏi đầu, chỉ để lại bộ dáng nam thần.

Mạch Đương chìm vào trong não bổ của chính mình, ánh mắt xẹt qua gương mặt Trì Yến, lại đến vai, eo, mông, đùi, chân… của anh, không biết vì sao một khi tiếp nhận thiết lập nào đó, vậy mà còn cảm thấy thật mỹ cảm?

Giày cao gót phối với nam thần sẽ là tuyệt tác gì? Cậu nghĩ.

“Người phối âm.” Trì Yến hô một tiếng.

Chỗ tốt của viết tiểu thuyết chính là não động lớn hơn trời, có thể thả có thể thu, một giây trước Mạch Đương vẫn đang não bổ, giây tiếp theo liền vững vững vàng vàng ra dấu OK với Trì Yến, ý bảo mọi người chuẩn bị.

Thời điểm vừa phát nhạc cậu vừa quay đầu nhìn Trì Yến một cái, hai chân đối phương hơi hơi tách ra song song với vai, vừa lúc cũng nhìn về phía cậu, khóe mắt Trì Yến thờ ơ đảo qua khiến Mạch Đương khẽ run tay, không cẩn thận phát một ca khúc khác.

Trì Yến: “…”

“Khụ.” Trượt tay, Mạch Đương sờ sờ mũi, lộ ra một nụ cười sáng lạn với Trì Yến.

Bài Mạch Đương chọn không quá đặc biệt, chính là thần khúc Sáo Mã Can  mấy năm trước lưu hành khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Ca khúc vừa phát Mạch Nha ngồi bên cạnh cậu trước tiên sửng sốt vài giây, lập tức dựng ngón cái với cậu, khiến nam thần xếp hạng nhất các trường đại học Trì Yến nhảy Sáo Mã Can, anh à anh thực khí phách.

Bài hát đã phát, các bác gái cũng theo tiết tấu bắt đầu xoay eo, lúc này chung quy sẽ không bảo dừng đi? Mạch Đương nhìn Trì Yến, đối phương chỉ thản nhiên liếc cậu, không để cậu đổi bài khác, theo tiết tấu âm nhạc bắt đầu chuyển động.

Nhìn Trì Yến chắp tay sau lưng lắc theo nhịp, Mạch Đương nhịn vài giây thật sự nhịn không được phì cười. Chỗ cậu ngồi cách Trì Yến không xa, thấy Trì Yến bởi vì âm thanh của cậu mà nhìn lại lần nữa, lúc này cười hì hì hô to với Trì Yến một câu, “Cho em một ánh mắt! Nóng bỏng nóng bỏng!!”

Trì Yến: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Mạch Đương: Cho em một ánh mắt! Nóng bỏng nóng bỏng!

Trì Yến: …

==

Snail: Mở đầu bài Sáo Mã Can có đoạn:

“Cho em một khoảng trời xanh, một vùng thái dương vừa nhô cao,

Cho em một thảo nguyên trải rộng mênh mông,

Cho em đôi cánh đại bàng của người đàn ông uy vũ,

Cho em một cây Sáo Mã Can trên tay người đàn ông uy vũ,

Cho em một đóa hoa trắng tựa đám mây thuần khiết,

Cho em một làn gió mát mang theo hương muôn loài hoa,

Cho một lần tình cờ gặp trên thảo nguyên bao la,

Cho em một ánh mắt say đắm, ánh mắt nóng bỏng…”

Túm lại tác giả dựa theo phía trên trong bài này để Mạch Đương đùa giỡn Trì Yến: “Cho em một ánh mắt, nóng bỏng nóng bỏng” =)))))