Kết quả đến lúc đi ăn cùng Phương Tinh Nghị, cô bị Hứa Cung Diễn lừa đi, vừa đi là đi liền vài tháng.
Động tác của Tống Tịnh Hòa ngừng lại, nhìn Dương Yến: “Những chuyện đó, Phương Tinh Nghị nói với em sao?”
Dương Yến cũng ngơ ra: “Chuyện gì?”
Nhờ Tống Tịnh Hòa nói, Dương Yến mới biết được, hóa ra Triệu Dịch Hân là con riêng của phó tổng giám đốc Triệu, là con cờ mà Kỷ Gia Trí sắp xếp vào Phương Thị, thường xuyên truyền tin cho Kỷ Gia Trí.
Trước kia Dương Yến ở Ly Giang quay phim, bát canh vịt có vấn đề đó là do Triệu Dịch Hân sai người làm, thậm chí La Tử Úy còn gửi mẫu nước hoa mới đến công ty Bạch Lộc, cũng là do Triệu Dịch Hân sai khiến.
Bao gồm cả việc sau này tìm Kỷ Gia Trí, giúp Gia Na trả thù Lục Văn Thù, hại Lục Văn Thù và Lâm Thanh Dung hiểu lầm lẫn nhau, còn xúi giục bà Ngự ra tay với Tống Tịnh Hòa, đều là do Triệu Dịch Hân làm.
Triệu Dịch Hân làm việc cho Kỷ Gia Trí, nhưng dã tâm rất lớn, muốn có được càng nhiều tiền hơn, lợi dụng mối quan hệ với trợ lý Tư, bán thông tin cơ mật của Phương Thị, còn rút tiền từ Phương Thị.
Tống Tịnh Hòa vừa ăn táo, vừa nói: “Nhưng Triệu Dịch Hân mang thai rồi, trợ lý Tư nhận tội thay cô ta vào tù rồi. Tinh Nghị còn cho Triệu Dịch Hân một ít cổ phần của Phương Thị, cố ý khiến cô ta mắc câu, từng bước dụ dỗ Triệu Dịch Hân rút tiền, đợi đến lúc Triệu Dịch Hân lấy đi 6000 tỷ bỏ trốn, sẽ cho người bắt cô ta lại.”
Dương Yến cầm miếng táo ngơ ra, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần lại.
Cô hít sâu một hơi lạnh, nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp nhưng tâm tư lại vô cùng tàn độc kia, cô cảm thấy lạnh lẽo: “Không ngờ cô ta lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.”
Dương Yến nói: “Cô ta làm việc cho Kỷ Gia Trí, chỉ có thù với em, tại sao lại giúp Gia Na, hại bà Ngự?”
“Cô ta là con riêng của phó tổng giám đốc triệu, trước kia sống một cuộc sống như nào em cũng có thể đoán được.” Tống Tịnh Hòa cười: “Cô ta cần tiền gấp gáp như vậy, chỉ là thiếu cảm giác an toàn, trong lòng vẫn luôn ghen ghét những người có cuộc sống hạnh phúc, chỉ khi tất cả mọi người đều thê thảm hơn cô ta, thì cô ta mới cảm thấy thoải mái.”
Dương Yến siết chặt con dao trong tay, hận không thể xuyên con dao này qua cổ Triệu Dịch Hân.
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Tống Tịnh hòa nói: “Trợ lý Tư đi theo Tinh Nghị nhiều năm như vậy, cậu ấy không nhẫn tâm bỏ đi một nhân tài như thế, đã sai người trông chừng Triệu Dịch Hân, đợi cô ta sinh con xong, sẽ xử lí.”
Dương Yến “ừm” một tiếng, tỏ ý đã hiểu.
Người có tội là Triệu Dịch Hân, đứa bé là vô tội, nói không chừng sau này sẽ được trợ lý Tư dạy dỗ trở thành một người ưu tú.
Dương Yến ở nước Y bận rộn hơn hai tháng, cần phải nghỉ ngơi, hai người nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, Phương Tinh Nghị đến gõ cửa, đưa Dương Yến trở về, hai người không nỡ từ biệt nhau.
Trên đường trở về, Dương Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút lạc lõng: “Chị dâu cả đã tỉnh rồi, vẫn chưa có tiên tứ của tiểu tiên nữ, tính toán ngày tháng, cô ấy cũng sắp sinh rồi.”
“Cô ấy không ở Nam Thành, không có nghĩa là sống không tốt.” Phương Tinh Nghị nắm lấy tay cô: “Nói đến lo lắng, còn có người cảm thấy khó chịu hơn cả em nữa đấy, chắc là ngày nào cũng ngủ không ngon đâu.”
Nghĩ đến người đó, Dương Yến lạnh mặt lại, hừ một tiếng: “Anh ta lo lắng cái con khỉ, ngày nào cũng chơi vui vẻ hơn bất cứ ai! Ngày đó anh ta lại dám chạy đến Hòa tụng, tát em một cái, anh ta đúng là tài giỏi thật!”
Phương Tinh Nghị cười cười dỗ dành: “Anh đã đánh cậu ta thay em rồi, khoảng thời gian đó không phải cậu ta nằm trên giường bệnh ba ngày liền sao?”
Chuyện Lục Văn Thù đánh Dương Yến, Phương Tinh Nghị vẫn luôn không biết, là do lần đó Tưởng Song Kỳ nói với anh, cho dù Lục Văn Thù không phải cố ý, anh cũng chạy đi tìm cậu ta, đánh cho nhập viện thì thôi.
Anh còn không nỡ đánh Dương Yến, đừng nói anh em, mẹ ruột đánh cũng không được!
“Anh đánh rồi, nhưng trong lòng em vẫn không thấy dễ chịu!” Dương Yến trừng mắt, cảnh cáo anh: “Mấy tháng này anh ít qua lại với anh ta thôi, tránh tiếp xúc để khỏi trở thành người đàn ông bạo lực gia đình!”
“Làm gì nghiêm trọng như vậy chứ…”
“Anh không cần vợ con nữa à?” Dương Yến híp mắt cười lạnh: “Cũng đúng, em vẫn chưa gả cho anh, muốn tìm một người để gả cũng rất dễ.”
Phương Tinh Nghị không bình tĩnh được nữa, ôm cô vào trong lòng dỗ dành: “Sau này nơi nào có em, tuyệt đối không có cậu ta.”
Lúc này Dương Yến mới cảm thấy dễ chịu.
Sau khi trở về nhà, Dương Yến thấy Tưởng Song Kỳ và mẹ Dương đã đến.
Tưởng Song Kỳ không có tay nghề tốt như mẹ Dương làm quần áo cho bọn trẻ, nhưng cô đã mua ba cái nôi: “Đây là em đặt người ta làm đó, mỗi cái là hơn ba chục triệu!”
Tưởng Song Kỳ nhào đến ôm lấy cánh tay Dương Yến, cười nói: “Chị dâu, em tốt không?”
“Tốt thì tốt, có điều…” Dương Yến ngừng một lúc, hỏi cô: “Em lại muốn đòi anh hai em cái gì?”
Tưởng Song Kỳ õng ẹo một lúc, ghé tai cô: “Sổ hộ khẩu.”
Cô không phải họ Phương, nhưng ở trong sổ hộ khẩu của nhà họ Phương, cô là em gái của Phương Tinh Nghị, cô cũng chưa bao giờ chạm vào nó.
Dương Yến nhận lấy trà hoa mà người giúp việc đưa cho, tò mò hỏi: “Em muốn sổ hộ khẩu làm gì?”
“Kết hôn.”
Lời này nói ra khiến Dương Yến bị dọa đến mức sặc trà, ướt gần hết cả áo cô.
Cô vừa lấy giấy lau chỗ bị ướt, vừa nhìn Quách Thường Phúc đang ở một bên trêu chọc bọn trẻ, có chút hoảng loạn: “Em, em kết hôn với ai chứ, Thủy?”
Tưởng Song Kỳ gật gật đầu, vui vẻ: “Váy cưới em cũng đã mua rồi, em cũng rất muốn sinh con.”
“…”
“Chị dâu, có được hay không!” Tưởng Song Kỳ lắc lắc cánh tay Dương Yến, làm nũng nói: “Chị trộm sổ hộ khẩu cho em, em dùng xong sẽ trả lại chị ngay, anh Nghị sẽ không phát hiện ra đâu.”
“…”
“Chị dâu, chị nói gì đi chứ.” Tưởng Song Kỳ chu môi: “Có phải chị không thương em không?”
“Thương thì thương, có điều chị không thể giúp được.” Dương Yến kéo tay cô ra, rồi chuyển chủ đề: “Ăn xong cơm chúng ta đi mua quần áo, thế nào?”
Tưởng Song Kỳ rũ đầu xuống: “Trái tim của chị dâu cũng giống anh hai sao, lạnh lùng như vậy? Anh ấy chỉ lớn hơn em có vài tuổi, cũng không phạm pháp, sao lại không được chứ?”
“Không phải vì chuyện này, mà là…” Dương Yến cũng không biết phải giải thích như nào, chỉ gọi Phương Tinh Nghị đến, rồi đi vào phòng bếp giúp mẹ Dương một tay.
Phương Tinh Nghị nhướng mày hỏi Tưởng Song Kỳ: “Làm sao?”
Vừa nhìn thấy anh, những lời Tưởng Song Kỳ định nói lập tức nuốt trở lại, cô sợ Phương Tinh Nghị càng lạnh lùng hơn, cười gượng nói: “Không có gì, cục cưng hình như khóc rồi, em đi xem xem!”
Phương Tinh Nghị: “…”
Ăn xong cơm, Dương Yến cùng Tưởng Song Kỳ đi mua sắm, vừa nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Phương Tinh Nghị, Tưởng Song Kỳ liền biết bản thân phải nói cái gì, rồi đi theo Quách Thường Phúc.
Ngồi trên xe trở về, Tưởng Song Kỳ chống cằm, thở dài: “Anh Nghị không thương em thì thôi, cả chị dâu cũng không thương em, em là một đứa trẻ không có ai yêu thương.”
Quách Thường Phúc đang lái xe quay sang nhìn cô: “Lại làm sao?”
Tưởng Song Kỳ quay sang nhìn anh, định nói gì đó, nhưng lại hất hất tay: “Thôi vậy, nói ra anh cũng không thể chia sẻ nỗi lo với em!”
Lúc này có điện thoại gọi đến.
Sau khi Quách Thường Phúc nhìn thấy tên người gọi đến, đeo tai nghe lên: “Anh ba.”
“Uống thuốc chưa?”
“Một tiếng trước đã uống rồi.” Quách Thường Phú nói: “Có điều vẫn chưa thấy hiệu quả.”
Yến Cảnh Niên hình như đang lật văn kiện, vài giây sau mới nói: “Phương thuốc đó hiệu quả rất chậm, tám tiếng mới có thể thấy được hiệu quả, cơ thể có chỗ nào không khỏe thì nói với anh.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đợi Quách Thường Phúc cúp máy, Tưởng Song Kỳ lập tức hỏi: “Anh ba nói gì với anh vậy, sao không cho em nghe?”