Nam Thần Nhà Tôi

Chương 580: Bỏ lỡ hai mươi phút quý hơn vàng




Phương Tinh Nghị đấm một quả vào mặt người thanh niên kia, đánh đến mức người kia bị choáng váng cả đầu óc, rồi vứt xuống đất, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.

Sau khi chờ điện thoại được kết nối Phương Tinh Nghị báo ra địa chỉ, rồi lạnh lùng nói: "Phái người đến đây, chỗ này có người gây sự, còn đập phá quán của người khác, tình hình rất ác liệt."

"Anh à, đừng! Đừng!" Sau khi gã thanh niên phát hiện Phương Tinh Nghị báo cảnh sát, không để ý đến đau đớn trên người, lập tức bò đến ôm lấy chân anh, đau khổ cầu xin tha thứ: "Do có người trả tiền thuê tôi làm vậy, tôi, toi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, anh có thể đừng đưa tôi vào cục cảnh sát, nếu bị bắt giam thì tôi chết chắc!"

Phương Tinh Nghị cúi đầu nhìn anh ta, rồi nheo mắt lại: "Có người sai mày làm như vậy?"

Gã thanh niên gật đầu thật mạnh, nói hết ra đầu đuôi sự việc: "Người nọ nói ghen ghét vì quán vịt nướng này làm ăn đông khách, nên cho tôi ba tỷ, để tôi tới gây chuyện, khiến cho bọn họ hôm nay không thể buôn bán nữa."

"Chung quanh chỗ này chỉ có mỗi một quán bán thịt vịt nướng, lấy đâu ra người cùng nghề ghen ghét?" Phương Tinh Nghị cười lạnh: "Coi như hắn ta muốn đập phá quán này, cũng nên chọn buổi tối không có người, ai lại nhờ mày vào ban ngày ban mặt -- "

Bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, mặt Phương Tinh Nghị biến sắc, vứt thanh niên này sang một bên, sau đó vội vàng chạy vào trong quán.

Đáng chết!

Lúc này không gọi được điện thoại cho Dương Yến, có lẽ anh phải về thôi!

Trái tim Phương Tinh Nghị đều treo lơ lửng, trước đó anh và Dương Yến cùng nhau vào trong quán ăn này, bây giờ tìm trước tìm sau lại không thấy một bóng người, lòng anh bỗng trầm xuống.

Trên bàn có để một lon Sprite, một quyển menu, bên trên quyển menu có đặt hai chiếc nhẫn.

Một chiếc có gắn chíp để xác định vị trí anh tặng cho Dương Yến, còn một chiếc là nhẫn kim cương màu hồng phấn.

Phương Tinh Nghị cầm hai chiếc nhẫn kia lên nhìn một lát, nín thở, trong lòng càng cảm thấy lo lắng không yên.

Anh đi hỏi bà chủ: "Người phụ nữ có thai ngồi đây đâu rồi?"

"A, vừa có một người đàn ông đến, cũng cao khoảng như cậu, đưa cô ấy đi rồi." Trong quán chỉ có mỗi Dương Yến là người có thai, Hứa Cung Diễn lại rất thu hút, nên bà chủ vẫn có chút ấn tượng.

Phương Tinh Nghị lại hỏi tiếp: "Có phải mắt anh ta màu xanh lam không? Có đeo kính?"

"Đúng đúng, cũng rất đẹp trai."

Thế mà lại là Hứa Cung Diễn!

"Bà biết bọn họ đi về hướng nào không?"

Bà chủ suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu: "Công việc bận quá, tôi không chú ý."

Thấy không hỏi thêm được điều gì từ bà chủ nữa, Phương Tinh Nghị thanh toán tiền nước rồi vội vàng ra ngoài.

Anh hỏi quán bên cạnh, cả những người khách ngồi bên lề đường ăn đồ nướng, có thấy một người đàn ông đưa một cô gái có bầu đi về phía nào không.

May mắn có người khách thấy được, bảo anh bọn họ đi đến bãi đỗ xe ngoài trời.

Xe của Phương Tinh Nghị cũng đỗ ở đó, nên biết phía bên đó không có camera giám sát chỉ có con đường bên ngoài ra khỏi bãi đỗ xe thì có.

Anh đành phải nén cơn giận lại, rồi gọi điện thoại cho Hứa Cung Diễn.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không..."

Trong nháy mắt trái tim Phương Tinh Nghị như chìm xuống đáy cốc, anh nghĩ có thể từ khi anh và Dương Yến đi ra khỏi nhà, đã bị Hứa Cung Diễn theo dõi.

Hứa Cung Diễn sai người ngăn anh lại trước vửa hàng vịt nướng, chính vì để tranh thủ thời gian đưa Dương Yến đi.

Anh cho rằng đã đàm phán xong với Hứa Cung Diễn rồi, không ngờ cuối cùng lại bị Hứa Cung Diễn chơi xỏ một vố!

Phương Tinh Nghị hít sâu một hơi, cố làm mình tỉnh táo lại, rồi lấy điện thoại gọi cho Lục Văn Thù, bảo anh ta: "Giúp tôi điều tra camera giám sát đoạn đường phía chợ đêm này, thời gian cụ thể là..."

Trong khi chờ đợi tin tức của đợi Lục Văn Thù, Phương Tinh Nghị cũng không nhàn rỗi, anh thông báo cho cảng hàng không, phía nhà ga, và bến cảng Nam Thành, gửi ảnh của Hứa Cung Diễn và Dương Yến, để bọn họ theo dõi tìm kiếm hai người này.

Mười phút sau, Lục Văn Thù đã gọi điện đến báo cáo lại: "Anh hai khoảng thời gian anh nói, có bốn chiếc xe đi từ trong chợ đêm ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy người lái xe, còn chỗ ngồi phía sau không trông thấy được."

Phương Tinh Nghị nhắm mắt lại, ra lệnh: "Ảnh chụp của lái xe đều gửi đến cho tôi, nhìn xem bọn họ chạy về phía nào."

"Đã gửi vào hòm thư của anh rồi." Lục Văn Thù dừng một chút, rồi hỏi: "Làm sao thế?"

"Hứa Cung Diễn đưa Dương Yến đi rồi."

Mấy giây sau, quả nhiên ở đầu bên kia điện thoại nhiên Lục Văn Thù cười rộ lên, trêu chọc anh: "Anh ta muốn nuôi con của anh hai như vậy sao?"

"Văn Thù, tôi không có tâm trạng nào chơi đùa với cậu." Không tìm thấy Dương Yến, Phương Tinh Nghị đã đủ sốt ruột rồi, giọng nói rất âm u: "Tra được tuyến đường của bọn họ thì báo ngay cho tôi."

Sau lưng Lục Văn Thù lạnh lẽo, cũng không dám nghịch ngợm nữa, mà chạy ngay đi làm việc.

Phương Tinh Nghị xem xét ảnh chụp của bốn người lái xe kia, hình ảnh được chụp từ camera giám sát nên hơi mờ, có điều vẫn có thể thấy rõ được mặt mũi của bọn họ, còn có một người lãi xe là phụ nữ.

Phương Tinh Nghị nhìn cô gái này có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu rồi, phóng to lên xem kỹ lại, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Hình như là nhân viên của Phương Thị.

Phương Thị nhiều người như vậy, công việc của Phương Tinh Nghị thì bận rộn, không phải ai cũng từng gặp.

Nhưng chỉ cần cảm thấy quen mặt, anh sẽ không bỏ qua, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Tư, bảo anh ta đi điều tra.

Kết quả ngày thường điện thoại của trợ lý Tư chưa bao giờ tắt máy, lúc này lại đang tắt.

Rất hiếm khi buổi tối Phương Tinh Nghị còn tìm trợ lý Tư, cũng không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh ta, không ngờ bây giờ anh cần giúp đỡ, thì điện thoại của trợ lý Tư lại tắt máy, trong lòng đương nhiên tức giận.

Anh đang muốn sai người đến chỗ trợ lý Tư, thì điện thoại lại rung lên một cái, nhận được một tin nhắn.

Phương Tinh Nghị ấn mở ra, vừa nhìn thoáng qua, sắc mặt đã trở nên u ám,

Số xa lạ: 【Tôi đưa An An đi rồi, đợi sau này khi An An sinh đứa nhỏ ra tôi sẽ đưa đứa bé về nhà họ Phương. 】

Phương Tinh Nghị lập tức gọi điện thoại lại ngay, nhưng bên kia đã tắt máy, anh gửi số sang cho Lục Văn Thù, để Lục Văn Thù định vị số điện thoại này, nhưng lúc đuổi đến nơi, thì nhặt được chiếc điện thoại ấy trong thùng rác.Đọc nhanh tại Vietwriter.net

"Con mẹ nó!" Phương Tinh Nghị chửi mấy lời thô tục, rồi hung hăng ném chiếc điện thoại kia nát vụn.

Hứa Cung Diễn biết Nam Thành là địa bàn của anh, nên sẽ không ở lại Nam Thành, nhất định sẽ đưa Dương Yến ra nước ngoài.

Hết lần này tới lần khác anh bỏ lỡ mất hai mươi phút quý hơn vàng kia.

Phương Tinh Nghị biết giờ hối hận cũng không có tác dụng gì, nên gọi điện thoại đi khắp mọi nơi, bảo bọn họ nhìn chằm chằm, trong lòng ôm một tia may mắn tìm kiếm Hứa Cung Diễn khắp mọi nơi trong Nam Thành.

Tìm cả đêm, Phương Tinh Nghị cũng không thu hoạch được gì.

Thỉnh thoảng anh nhận được điện thoại từ bên cảng hàng không và người phụ trách bến cảng, đều nói bọn họ đang cố gắng tìm kiếm, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Hứa Cung Diễn cùng với Dương Yến.

Phương Tinh Nghị ngồi trong xe, đang nghĩ xem Hứa Cung Diễn sẽ dùng cách nào để đưa Dương Yến rời khỏi Nam Thành.

Còn đang thất thần, thì trợ lý Tư gọi điện thoại tới.

"Tổng Giám đốc Phương, tối qua tôi không thoải mái lắm, không ngờ lại ngủ say như chết, điện thoại cũng tắt máy." Vừa có người nghe máy, trợ lý Tư đã nói ngay lập tức: "Tôi đến công ty rồi."

Phương Tinh Nghị bóp trán, nhẹ nhàng dặn dò: "Tôi gửi cho cậu một tấm ảnh, cậu xem qua một chút xem cô ta có phải người Phương Thị không."

"Vâng, Tổng Giám đốc Phương, sao không nghe thấy anh nói gì nữa, không có chuyện gì chứ?"

"Không có việc gì." Hiện giờ Phương Tinh Nghị chỉ muốn tìm thấy Dương Yến, không rảnh để mà tức giận, hoặc là nói nhiều với người khác.

Nói rõ xong, sau đó anh nhanh chóng cúp điện thoại, rồi lái xe đến công ty.

Vào lúc rạng sáng, Lục Văn Thù gửi con đường mà bốn xe kia đi, đều đã điều tra, không có gì khả nghi cả.

Nữ tài xế rất quen mặt làm cho Phương Tinh Nghị vẫn luôn nhớ kỹ kia.

Người con gái đó lái xe đến chợ đêm ăn vài thứ kỳ quái, có điều trên đường cô ta quay về, có dừng vài phút đồng hồ trên một giao lộ, nhưng mà giao lộ ấy lại không có camera giám sát, cũng không biết cô ta đỗ xe lại để làm gì.

Sau khi đến công ty, vừa vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc chưa được hai phút, thì trợ lý Tư đã gõ cửa bước vào.

"Tổng Giám đốc Phương." Trợ lý Tư đặt một bộ hồ sơ cá nhân lên bàn, liếc nhìn Phương Tinh Nghị với sắc mặt u ám: Người phụ nữ trong tấm ảnh kia tên là Chiến Ý, một nhân viên ở bộ phận kiểm soát rủi ro."

Phương Tinh Nghị mở hồ sơ cá nhân ra, xem qua ngày vào làm của Chiến Ý, đôi mắt nặng nề: "Hôm nay cô ta có đi làm không?"