Dương Yến dựa vào tay vịn và lẩm bẩm với khuôn mặt trắng bệch: “Không tìm thấy...vậy làm sao đây...”
Phương Tinh Nghị không muốn nhìn thấy cô như vậy, anh ôm lấy vai cô rồi dìu cô đến ngồi xuống bàn ăn.
Anh mở nắp nồi canh ra rồi múc một chén canh cho Dương Yến: “Dương Yến, em thả lỏng một chút, tìm không thấy Lâm Thanh Dung nhưng đâu có ai tận mắt nhìn thấy cô ấy chết. Em ăn chút gì đi.”
“Tôi ăn không nổi.” Chỉ cần nghĩ tới hiện giờ Lâm Thanh Dung vẫn sống chết chưa rõ là cô lại không còn lòng dạ nào ăn nữa, tâm trí cô bây giờ rất hỗn loạn: “Không được, tôi phải tự mình đến cảng biển tìm.”
Phương Tinh Nghị vội vàng túm lấy tay Dương Yến, kéo cô ngồi về chỗ, ngữ khí cứng rắn hơn một chút: “Dương Yến, nếu em không ăn cơm thì làm sao có sức tìm cô ấy, em muốn ngất ở cảng biển đúng không?”
Anh nhét muỗng vào tay cô: “Ăn xong rồi nói.”
Dương Yến biết nếu mình không ăn thì anh sẽ không để cho mình đi đâu, nên chỉ đành miễn cưỡng uống vài miếng canh nóng.
Sau khi nuốt ngụm canh xuống, cô nhìn chén canh xương, rồi lại ngẩng đầu nhìn Phương Tinh Nghị: “Cái này là anh mua ở ngoài hay là do dì giúp việc nào đến nấu vậy?”
“Không ngon sao?” Phương Tinh Nghị hỏi.
Anh tự mình nếm thử một miếng, sau đó cau mày lại, ảo não nói: “Tôi quên bỏ muối rồi.”
Không ngờ là do người đàn ông này tự nấu, tâm tình Dương Yến có chút phức tạp.
Rõ ràng là người đàn ông này trước đây còn không phân biệt được muối và đường, nấu ăn rất khó ăn, nấu mì còn nấu không chín.
Nhưng hôm nay, vậy mà đã có thể nấu ra chén canh ngon như vậy.
Nếu như anh ấy quan tâm mình, tốt với mình sớm hơn một tý, vậy thì tốt bao nhiêu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, mà trong lòng Dương Yến đã xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Thấy cô không nói chuyện, Phương Tinh Nghị liền nói: “Nhạt quá đúng không, tôi đi bỏ thêm chút muối vào canh.”
“Không cần đâu, ăn nhạt chút cũng tốt.” Sau khi uống xong một chén canh, Dương Yến đưa chén cho anh: “Xới giùm tôi nửa chén cơm.”
Phương Tinh Nghị sững một lát, rồi nhanh chóng nhận lấy chén và múc cơm cho cô.
Canh là do Phương Tinh Nghị nấu, nhưng năm món trên bàn là do nhà hàng Cẩm Thời Ký đưa tới.
Dù sao Dương Yến cũng đang mang thai, Phương Tinh Nghị sợ mình nấu không ngon, đưa cho cô ấy ăn, lỡ cô ấy ăn vào rồi khó chịu ở đâu đó thì phiền phức rồi.
Khẩu vị của Dương Yến không tệ, cô vừa ăn vừa hỏi người đàn ông: “Lục Văn Thù sao rồi?”
“Cảnh Niên đã đưa người tới làm phẫu thuật cho Văn Thù, không có chuyện gì lớn, chỉ cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian.” Thấy cô chỉ toàn ăn rau, Phương Tinh Nghị gắp cho cô một chút thịt: “Ăn nhiều chút thịt đi.”
“Phương Tinh Nghị, anh lo ăn của anh đi, đừng lo cho tôi!” Dương Yến ngước mắt hung hăng trừng anh một cái: “Anh đừng có suốt ngày cứ chằm chằm vào mấy đứa bé trong bụng tôi được không, tôi không phải là người sao?”
Phương Tinh Nghị không biết mình đã nói sai ở đâu, tự nhiên bị cô mắng: “Tôi chỉ kêu em ăn nhiều chút, không có nói con.”
“Tôi có ăn nhiều đi nữa thì dinh dưỡng cũng bị bọn chúng hấp thụ hết rồi!” Dương Yến lạnh lùng nói.
“...”
Phương Tinh Nghị nhìn Dương Yến, lúc này mới phát hiện, Dương Yến không có mập ra bao nhiêu, mà bụng thì càng ngày càng lớn.
Thì ra anh thật sự đã nói sai rồi.
Thấy Dương Yến khom khom lưng, hình như là rất khó chịu, nhìn cô ưỡn lưng ra nắn nắn eo mà anh đau lòng, thế là anh đi tới ghế sofa phòng khách lấy gối ôm đến, nhét vào lưng ghế cho cô.
Phương Tinh Nghị dịu giọng hỏi: “Như vậy đỡ chút chưa?”
Dương Yến không hề nghĩ anh tốt bụng, cô chỉ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn anh một cái.
Tuy Dương Yến nói là dinh dưỡng sẽ không tới lượt mình hưởng thụ, nhưng cô vẫn ăn đến hai bát cơm, lại thêm một chén canh, lúc cô còn muốn thêm nửa chén cơm nữa thì Phương Tinh Nghị đã từ chối.
“Đợi lát nữa ăn chút trái cây.” Phương Tinh Nghị biết cô hay bị thai nghén, cũng sợ cô ăn nhiều sẽ no cứng bụng.
Dương Yến xị mặt xuống: “Chỉ ăn của anh có thêm nửa chén cơm thôi, anh có cần keo kiệt như vậy không, cũng đâu phải là tôi muốn ăn đâu!”
Phương Tinh Nghị bất lực nắn nắn mi tâm, sau đó từ từ giải thích cho cô: “Trước đây em ăn cơm rất ít, không có khẩu vị, đột nhiên ăn nhiều như vậy, lát nữa sẽ khó chịu đó.”
“Sao anh biết tôi ăn cơm rất ít?” Dương Yến cảnh giác nhìn anh: “Anh giám sát tôi?”
Người đàn ông nhận ra mình lỡ lời rồi, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi mà điềm tĩnh nói: “Tôi có fB của Trường Bình, bình thường thấy nó hay nhắn trên nhóm là ăn rất no, nên đoán là em không có ăn bao nhiêu, toàn bộ cơm đều vào bụng của nó.”
Dương Yến vẫn nhìn chằm chằm vào anh, rõ ràng là không tin.
Phương Tinh Nghị đứng dậy thu dọn chén đũa, và thay đổi chủ đề nói: “Có cam với nho xanh, em muốn ăn gì?”
“...”
Sau vài giây căng thẳng, Dương Yến vẫn lên tiếng: “Nho xanh.”
Dương Yến đi ra phòng khách ngồi, nhìn thấy trên ghế sofa có túi của mình.
Cô lấy điện thoại ra thì phát hiện màn hình bị vỡ rồi.
Cô nhớ tôi hôm qua mình đã định gọi điện thoại cho Hứa Cung Diễn, nhờ anh giúp đỡ, nhưng khi biết được Lâm Thanh Dung nhảy xuống biển từ người du khách kia, điện thoại trong tay nhất thời cầm không chắc nên đã rơi xuống đất.
Dương Yến sạc điện thoại, vừa đợi điện thoại lên, vừa từ từ bình tĩnh nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Một lát sau, Phương Tinh Nghị bưng một dĩa nho xanh đến phòng khách.
Dương Yến bóc vài quả lên ăn, bình tĩnh nói với Phương Tinh Nghị: “Chuyện tìm tiểu tiên nữ cứ để qua một bên trước đã, chúng ta phân tích những lời nói ở bệnh viện tối hôm qua trước.”
Phương Tinh Nghị biết cô đang muốn tìm hiểu thứ gì, anh nói: “Lúc em ngủ, tôi có gọi cho trợ lý của Văn Thù, hỏi cậu ta một chút chuyện, trợ lý nói với tôi, Văn Thù kêu cậu ta tìm một người phụ nữ tên là Gia Na, nói Gia Na đã hại chết con của cậu ta.”
Dương Yến hỏi: “Gia Na đó có qua lại với Lục Văn Thù qua sao?”
“Cái này thì tôi không rõ.” Phương Tinh Nghị nhàn nhạt nói, ánh mắt âm trầm: “Nhưng mà Cảnh Niên nói với tôi, lúc trước cậu ta đến sơn trang Bích Tỉ kiểm tra sức khỏe cho Lâm Thanh Dung, thì Gia Na đã ở đó rồi.”
“...”
“Gia Na nói là Lục Văn Thù đã sắp xếp cô ta ở đó, còn về nguyên nhân, Cảnh Niên đoán là do Lục Văn Thù muốn khích Lâm Thanh Dung nên mới làm như vậy. Cảnh Niên còn phát hiện người làm đã thêm thuốc tránh thai vào sữa bò của Lâm Thanh Dung, cậu ta có nói với Văn Thù, còn Văn Thù xử lý thế nào thì cậu ta không hỏi.”
Nghe mấy lời này, Dương Yến hung hăng cau mày lại, sắc mặt lộ đầy vẻ chán ghét.
Cô căm hận nói: “Nếu anh ta hận tiểu tiên nữ, thì có thể dùng cách khác để trả thù cậu ấy, cần gì phải làm chuyện khiến người ta chán ghét như vậy! Nếu tôi là tiểu tiên nữ, bị anh ta ôm một chút thôi tôi cũng cảm thấy ghê tởm!”
“Giận thì giận, nhưng em đừng lấy mình ra làm giả thuyết.”
Dương Yến liếc người đàn ông một cái, cười khẩy nói: “Tôi làm vậy thì đã sao, anh tức giận cái gì? Cái thứ rác rưởi như Lục Văn Thù, anh tưởng anh tốt hơn anh ta chắc, anh chưa từng để người phụ nữ khác vào nhà anh sao?”
“...”
Huyệt Thái Dương của Phương Tinh Nghị đột nhiên đau nhói, anh đưa tay xoa xoa.
Anh biết phụ nữ không dễ chọc mà, nhìn thì không quan tâm, nhưng lúc nào cũng nhớ đến chuyện cũ hết.
“Lúc đó quả thực là tôi quá kích động, đầu óc mới có chút hồ đồ.” Phương Tinh Nghị thừa nhận, thái độ rất tốt: “Nhưng mà tôi chưa từng đụng tới một ngón tay của cô ta.”
Dương Yến lạnh lùng xua xua tay trước mặt anh, không muốn nói mấy chuyện này nữa.
“Anh nói, có phải là Lục Văn Thù biết Gia Na sai khiến người làm bỏ thuốc tránh thai vào sữa bò của tiểu tiên nữ, nên đã giáo huấn cô ta một trận, đuổi cô ta đi, Gia Na ghi hận cho nên muốn báo thù tiểu tiên nữ?”
“Tôi cũng nghĩ giống như em.” Phương Tinh Nghị tán đồng, nhưng lại nói: “Nhưng tôi có kêu trợ lý Tư đi điều tra qua, cái cô Gia Na đó chỉ là một người mẫu nhỏ nhoi, hám tiền chứ chẳng có đầu óc gì.”
“Em nghĩ đi, mấy người đó luôn âm thầm để mắt đến em và Lâm Thanh Dung, sau khi em đưa Lâm Thanh Dung đi nước ngoài, mấy người đó có thể tránh khỏi tầm mắt của Hứa Cung Diễn mà trực tiếp bắt Lâm Thanh Dung, bọn họ làm việc rất cẩn thận.”
Dương Yến vừa anh nho xanh, vừa nghe Phương Tinh Nghị phân tích.
Qua vài giây sau, cô gật đầu, nói: “Đúng vậy, cho dù Gia Na có muốn báo thù Lục Văn Thù đi nữa, nhưng không có người cũng không có tiền, không thể nào ra tay với tiểu tiên nữ, vậy thì là ai ở sau lưng giúp cô ta...”