Nam Thần Nhà Tôi

Chương 359: Cô ấy vẫn luôn muốn trả thù anh




Trên đường đi đến hội sở DM, Lục Văn Thù nhắn tin báo cho mẹ Lục tối nay anh sẽ về muộn, bảo bà đi đón Lâm Thanh Dung.

Lục Văn Thù đến hội sở DM đợi gần nửa tiếng đồng hồ, đoàn người của giám đốc Cao mới ung dung bước đến, vì lợi ích, anh mới cắn răng nhịn xuống.

May mà hợp đồng rất nhanh đã thuận lợi kí ong.

Cấp dưới của giám đốc Cao mời rượu Lục Văn Thù, Lục Văn Thù lại cốc nước hoa quả lên trước, cười nói: “Giám đốc Cao, hôm nay tôi không thể uống rượu, dùng nước hoa quả để thay thế vậy!”

“Giám đốc Lục, có phải cậu xem thường tôi không?” Rõ ràng là tổng giám đốc Cao đang mất vui.

Lục Văn Thù cầm li nước hoa quả lên cụng li với ông ta: “Xin ngài đừng nghĩ như vậy, lần này có thể hợp tác, tôi cảm kích còn không kịp nữa là! Thật sự có lỗi, phụ nữ khá nhiều chuyện, ông cũng biết đấy, nếu như tôi uống rượu mà trở về thì tôi xong đời rồi!”

Giám đốc Cao liền hiểu ra, cười lớn: “Không ngờ giám đốc Lục cũng đã có vợ rồi, sao chúng tôi lại không biết chứ, giám đốc Lục đây là đang kim ốc tàng kiều sao?”

Lục Văn Thù cười: “Không phải là tôi muốn giấu, mà cô ấy mang thai rồi, vì vậy…”

“Anh Lục thật có phúc khí, cả vợ cả con đều có rồi.” Giám đốc Cao vỗ vai anh, sảng khoái cụng li: “Được, đợi con của cậu đầy tháng, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu!”

“Nhất định vậy, đến lúc đó anh Cao muốn phạt tôi như thế nào cũng được.”

Sau khi hai người mời qua mời lại, cuối cùng Lục Văn Thù cũng lấy được hợp đồng đi ra ngoài.

Anh đưa hợp đồng cho thư kí, kéo lỏng cà vạt, dường như có chút mệt mỏi nói: “Được chưa? Bây giờ tôi đã có thể về nhà đón sinh nhật được chưa?”

“Giám đốc Lục, tôi tiễn anh?”

Lục Văn Thù xua xua tay: “Tôi không uống rượu, sẽ tự lái xe về.”

Anh và thư kí đi ra ngoài, có một thân hình cao lớn đi về phía này, bước đến trước mặt hai người họ, ép Lục Văn Thù không thể không dừng bước.

Lục Văn Thù nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Anh Lục, tôi là Gia Na, chúng ta đã từng gặp qua ở sàn catwalk ML, anh còn nhớ tôi không?” Gia Na vén tóc, để lộ ra cái cổ mảnh khảnh, Lục Văn Thù vẫn không nhìn cô ta.

“Không quen, cô chắn đường rồi!” Lục Văn Thù trực tiếp đẩy cô ta ra, rời đi.

Gia Na loạng choạng bước sang một bên, gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Không phải nói là từ trước đến giờ Lục Văn Thù không từ chối người đẹp sao? Vì sao nhìn thấy cô lại không có cảm giác gì, thái độ kém như vậy chứ? Lẽ nào anh ấy thật sự ở cùng cái người phụ nữ tên là Lâm Thanh Dung kia rồi?

Lục Văn Thù chưa đi được mấy bước, thì nhận được điện thoại của mẹ Lục, anh nhanh chóng nghe máy: “Alo mẹ, con đang trở về.”

“Thanh Dung không ở cùng con sao?”

Lục Văn Thù nhíu mày: “Không phải con nói với mẹ là con đi có việc sao, bảo mẹ đi đón cô ấy mà.”

“Mẹ đi đến Phương thị, quầy lễ tân nói con bé xin nghỉ rồi.” Mẹ Lục nói: “Mẹ tưởng con bé đi tìm con, nghĩ là hai đứa đang ở cùng nhau, mẹ gọi điện cho con bé thì không gọi được.”

“Mẹ ở nhà đợi con, để con đi xem sao.” Lục Văn Thù cúp máy, vội vã đi ra ngoài, Gia Na đuổi theo phía sau, chặn anh lại.

Lục Văn Thù trầm mặt, giọng nói cũng không vui vẻ: “Tránh ra, tôi không có thời gian dây dưa với cô!”

Gia Na bị anh dọa một trận, lấy lại dũng khí nói: “Anh Lục, tôi muốn mượn của anh vài phút, cho anh xem cái này, liên quan đến Lâm Thanh Dung, anh nhất định có hứng thú.”

“Sao cô lại biết cô ấy?”

“Là cô ấy chủ động liên hệ với tôi, tôi mới quen cô ấy.” Gia Na nói: “Anh Lục, chúng ta nói chuyện riêng?”

Lục Văn Thù ra hiệu với thư kí, thư kí lập tức rời đi.

Anh thấy phòng bên cạnh vẫn còn trống, liền bước vào, ngồi xuống sofa. Đang định hút thuốc, lại nghĩ đến lát nữa về nhà sẽ bị Lâm Thanh Dung ghét bỏ, lại đặt thuốc xuống, trầm giọng nói: “Tốt nhất là cô đem thứ đó ra đây, nếu không sau này cô cũng đừng mong được diễn catwalk nữa!”

“Đều ở trong chiếc điện thoại này.” Gia Na nhanh chóng mở điện thoại ra, đưa cho anh: “Cô Lâm trước kia có liên hệ với tôi, bảo tôi giúp cô ấy làm một số chuyện, anh chắc hẳn rất muốn biết là chuyện gì phải không?”

Lục Văn Thù nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay Gia Na, nhanh chóng đưa tay trượt màn hình.

Anh nhìn thấy Lâm Thanh Dung thiết lập một hệ kế hoạch kĩ lưỡng, từ việc báo thù ba anh, đến việc tiếp cận anh…

Nhìn chằm chằm vào đống chữ đó, Lục Văn Thù không dám tin.

Hóa ra chuyện mang thai này là do Lâm Thanh Dung đã sớm lên kế hoạch, cô muốn tìm Gia Na để diễn kịch, ép anh phải chia tay với cô, sau đó bỏ đi đứa con này để trả thù anh.

Trong lòng cô vẫn luôn muốn báo thù sao?

Một lúc lâu Lục Văn Thù không nói gì, cảm nhận được bầu không khí có chút áp lực, Gia Na chịu không nổi.

“Anh Lục?”

Lục Văn Thù dường như hồi thần lại, ánh mắt mạnh mẽ nhìn về phía Gia Na, bóp cổ cô ta ép lên ghế sofa, hai mắt đỏ ửng dọa người: “Cô tưởng rằng tôi là trẻ con sao, dám lấy những thứ này ra để lừa tôi? Tiểu tiên nữ còn đang đợi nói với tôi chuyện cô ấy mang thai, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy, cô là người phụ nữ chết tiệt!”

“Tôi không có… đây đều là nhật kí trong máy điện thoại của cô ấy…” Gia Na mạnh mẽ ngăn lại cánh tay của anh, cô bị bóp chặt đến mức mắt cũng gần như toàn lòng trắng: “Trong máy… cuộc đối thoại của tôi với cô ấy…”

Một tay còn lại của Lục Văn Thù cầm lấy máy điện thoại, vào phần ghi âm, mở ra đoạn ghi âm duy nhất trong đó, vài giây sau, giọng nói của Gia Na và Lâm Thanh Dung truyền đến.

“Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?”

“Không phải cô vẫn luôn muốn ở bên cạnh Lục Văn Thù sao, tôi có thể hợp tác cho hai người, tôi còn có thể cho cô một số tiền, chỉ cần cô nghe theo sắp xếp của tôi.”

“Cô quen biết Lục Văn Thù, không phải chứ?”

“Muốn quen biết anh ta thì có gì khó đâu.” Lâm Thanh Dung khẽ cười: “Sử dụng một chút thủ đoạn, anh ta liền cắn câu, lại còn yêu cô đến chết đi sống lại nữa.”

Gia Na kinh ngạc: “Lẽ nào hai người đang quen nhau?”

“Không có, loại đàn ông như anh ta tôi không cần. Đừng nói nhiều nữa, cô có muốn hợp tác không?”

“Có, có điều cô muốn tôi làm gì?”

“Thẻ này cho cô, tôi sẽ chuyển tiền vào đó cho cô, còn về việc cô phải làm, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Được.”

Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc.

Bên tai Lục Văn Thù vang lên tiếng “ong ong”, anh thả Gia Na ra ngồi xuống sofa, cảm thấy cả người đều lạnh lẽo.

Vừa rồi là anh nghe nhầm có phải không?

Tiểu tiên nữ rõ ràng từng nói cô yêu anh, những lời vừa rồi tuyệt đối không thể nào là do cô nói được.

Gia Na khẽ vuốt cổ, lùi về phía sau, chỉ sợ Lục Văn Thù lại mất khống chế, nhưng cô ta lại không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, im lặng vài giây, cô ta mới nói.

“Anh Lục, không giấu gì anh, hôm nay cô Lâm còn liên lạc với tôi, bảo tôi mau chóng xuất hiện trước mặt anh, cô ấy nói cô ấy chịu đựng đủ những ngày tháng ngu ngốc ở bên anh rồi, hận không thể bỏ đi đứa trẻ này…”

Lúc ở khu thương mại, là do cô không cẩn thận đẩy Lâm Thanh Dung, có điều những kế hoạch này của Lâm Thanh Dung là thật, cô vốn dĩ không sợ Lâm Thanh Dung sẽ nói gì với Lục Văn Thù.

Hơn nữa, Lục Văn Thù nghe xong những điều này, cũng sẽ không tin những lời Lâm Thanh Dung nói nữa.

Gia Na nhìn Lục Văn Thù, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy cô ấy quả thực rất đáng hận, không nên đối xử với anh như vậy, còn làm hại đến cả đứa trẻ vô tội, vì vậy sau khi nghe ngóng được là anh đang ở đây, tôi mới vội vã chạy đến.”

“Câm miệng.”

“Anh Lục, cô ta vẫn luôn lợi dụng anh, sao anh lại phải đối xử tốt với cô ta như vậy…”

“Con mẹ nó tôi bảo cô câm miệng!” Lục Văn Thù tức giận, trực tiếp cầm gạt tàn ném về phía Gia Na, gạt tàn sượt qua tai cô ta, rơi xuống ghế sofa.

Gia Na bị dọa đến không dám cử động, sắc mặt trắng bệch.