Nam Thần Nhà Tôi

Chương 351: Em sẽ vứt bỏ anh?




Anh đã quen với việc mỗi sáng thức dậy sẽ được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, nói chào buổi sáng với anh, thích bữa sáng cô làm, còn có những món quà cô tặng, lưu luyến những ấm áp cô dành cho anh.

Anh khao khát rằng trên thế giới này chỉ có duy nhất một nước F, bọn họ sẽ sống ở đây mãi mãi.

Cô sẽ luôn bên cạnh anh.

*

Phòng thực nghiệm của Yến Cảnh Niên ở ngay trong thành phố, cách khách sạn bọn họ ở không xa lắm, Dương Yến lái xe 6 phút đã đến nơi, căng thẳng ấn chuông 2 lần.

Rất nhanh, có một người đàn ông tóc vàng ra mở cửa, trong mắt mang theo cảnh giác.

“Cô là ai?”

“Xin chào, tôi là bạn của Yến Cảnh Niên.” Dương Yến dùng tiếng Pháp báo tên mình: “Tôi tên là Dương Yến, đến đây là vì Ixora, ngài Yến đã nói với anh chưa?”

Người đàn ông tóc vàng đóng cửa lại, có vẻ như đi gọi điện thoại.

Dương Yến cũng không vội, đứng đó đợi, một phút sau, cửa được mở ra, người đàn ông tóc vàng mời cô vào: “Tôi đã gọi điện cho Yan xác nhận, nhưng mà thuốc cô cần có chút phiền phức.”

“Có ý gì?”

Người đàn ông tóc vàng cũng không nói gì, chỉ dẫn cô xuống căn phòng dưới lòng đất trong biệt thự.

Đây là căn phòng rộng đến 200m vuông, bên trong xếp đầy các loại máy móc tinh vi, và các sản phẩm thí nghiệm, có 7,8 nghiên cứu viên mặc đồ làm việc đang đi đi lại lại trên bục thí nghiệm.

Dương Yến kinh ngạc nhìn đến sững sờ.

Không nói đến Yến Cảnh Niên chế tạo nghiên cứu thuốc và quân dụng cho nước LH chiếm được bao nhiêu lợi nhuận, Phương Thị có cậu ta, đồng nghĩa với việc hậu cần được đảm bảo tuyệt đối, cái gì cũng không cần lo.

Cô đi theo người đàn ông tóc vàng vào trong phòng thực nghiệm loại bé, nhìn thấy trên bục thí nghiệm đặt mấy bình thuỷ tinh, trong đó có một bình bên trong chứa một gốc thực vật màu xanh, chính là thứ bọn họ may mắn lấy được từ một thôn xóm của Turkiye, Yến Cảnh Niên và các thành viên sau khi bắt tay vào nghiên cứu, đã đặt cho nó cái tên Ixora.

“Thứ nước lỏng trong ống nghiệm thuỷ tinh này cũng là Ixora?” Dương Yến chỉ một ống nghiệm màu xanh trong đó, quay đầu hỏi người đàn ông tóc vàng một câu.

Người đàn ông tóc vàng gật gật đầu, vẻ cuồng nhiệt hiện ra trong mắt: “Đúng vậy, nghiên cứu đã đến giai đoạn thứ 4, không có lần nào thất bại, chúng tôi cũng không ngờ nghiên cứu thuận lợi đến vậy.”

Dương Yến nhìn bình thuỷ tinh trên bục, hiếu kỳ hỏi: “Tôi nhớ lúc đầu đã giải cứu được 6 gốc Ixora, nhưng sao chỉ có một bình, cùng với 4 ống nghiệm thuỷ tinh ở đây.”

Người đàn ông tóc vàng nói: “Một gốc bị Yan mang đi rồi, cậu ấy nói mới mua một loại máy mới, có thể phân giải Ixora nhanh chóng, dứt khoát về đó làm thí nghiệm, tránh cho phải di chuyển máy móc phiền phức.”

Dương Yến gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi anh: “Có thể bán cho tôi một gốc không, bao nhiêu tiền cũng được.”

Người đàn ông tóc vàng lắc đầu.

Dương Yến cho rằng anh ta không đồng ý, trong lòng thất vọng, cắn chặt môi nói: “Nếu tiền không được, anh muốn cái gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Cô Dương, cô nghĩ nhiều rồi.” Người đàn ông tóc vàng cười cười: “Nếu Yan đã bảo cô đến đây, có nghĩa cô là bạn rất quan trọng của cậu ấy, cô muốn gì cứ cầm đi.”

“Vậy tại sao…”

“Ixora vẫn đang ở trong giai đoạn nghiên cứu, có khả năng vẫn mang những mầm bệnh không ai biết.” Người đàn ông tóc vàng giải thích: “Chúng tôi muốn hoàn thành thí nghiệm, sau đó thực nghiệm lên vật sống, đo lường tính an toàn rồi sau đó mới có thể đưa cho cô.”

“Có một vài loại thực vật hoặc động vật mang trong mình mầm bệnh chưa được ai biết đến có thể sẽ có tính truyền nhiễm cao, phát tán trong không khí, nếu như mầm bệnh này lây lan bùng phát trong thành phố, chỉ e sẽ khiến cho hàng trăm vạn, hàng nghìn vạn người tử vong, mối nguy hiểm lớn như vậy chúng tôi gánh không nổi.”

Dương Yến nhớ đến những thôn dân luôn ăn Ixora, còn coi nó như một loại nguyên liệu hầm canh.

Nhưng mà gốc nguyên vẹn không giống với gốc cây sau khi đã phân giải thành chất lỏng, có khả năng sau mỗi lần nghiên cứu viên thí nghiệm, mầm bệnh nào đó sẽ dần dần lộ diện.

Sau khi phân tích rõ ràng, Dương Yến gật đầu với người đàn ông tóc vàng: “Rất xin lỗi, là tôi quá nóng lòng, muốn nhanh chóng mang về cứu người, không suy xét nhiều đến thế.”

Người đàn ông tóc vàng sờ sờ cằm, suy nghĩ nói: “Ixora nghiên cứu đến bước cuối cùng cần phải mất 10 ngày, sau đó thí nghiệm trên vật sống, ghi chép số liệu, ít nhất cũng phải 30 ngày.”

“Có thể, 30 ngày tôi có thể đợi.” Chỉ cần nghiên cứu Ixora thành công, có thể cứu Hứa Cung Diễn rồi, Dương Yến thở phào nhẹ nhõm: “Phiền anh đến lúc đó liên hệ với tôi.”

“Các cô muốn rời khỏi nước F sao?”

Dương Yến lắc đầu: “Không, chúng tôi vẫn luôn đợi Ixora nghiên cứu thành công, hơn nữa, thân thể anh ấy không tốt, không thể chạy loạn lung tung.”

Người đàn ông tóc vàng cười hỏi: “Thấy cô nóng lòng như vậy, nhất định là người rất quan trọng.”

“Không phải, chỉ là bạn bè thôi.” Dương Yến ngập ngừng nói, cô làm nhiều việc như vậy, đã trả đủ những gì Hứa Cung Diễn chăm lo cho cô lúc trước, có đau lòng, nhưng cô không thể trao trái tim cho anh ấy.

Hơn nữa, đợi sau khi anh ấy khoẻ lên, cô sẽ quay về bên cạnh Phương Tinh Nghị, nói xin lỗi với anh.

Chuyện này là cô nợ Phương Tinh Nghị.

Lúc Dương Yến rời đi, có trao đổi số điện thoại với người đàn ông tóc vàng, anh ta nói nếu có tiến triển sẽ liên lạc ngay với cô, trên đường về, trong lòng cô kích động mãi không bình tĩnh lại được.

Trong khách sạn, Hứa Cung Diễn đã làm xong bữa trưa, nghe tiếng chuông thì nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Anh thấy gương mặt Dương Yến ửng đỏ, trong mắt, khoé miệng đều là ý cười, dường như đang rất vui vẻ, cũng theo đó mà vui lây, cười hỏi cô: “Gặp chuyện gì mà vui như vậy?”

“Em tìm thấy phòng thực nghiệm của Yến Cảnh Niên rồi.”

Hứa Cung Diễn nhất thời sững sờ tại chỗ.

Dương Yến đang bận cởi áo khoác và khăn, không để ý đến vẻ mặt anh, lưng quay về phía anh nói tiếp: “Sáng nay Yến Cảnh Niên gọi điện thoại nói cho em vị trí phòng thực nghiệm, em vừa qua đó một chuyến, anh đoán xem thế nào? Ixora đã nghiên cứu đến bước cuối cùng, chúng ta chỉ cần đợi một tháng nữa là được.”

Càng nói cô càng phấn khích, vui vẻ đến không ngừng được, quay người túm chặt lấy tay Hứa Cung Diễn: “Một tháng sau, anh sẽ khoẻ lên, có một cuộc đời hoàn toàn mới.”

Cuối cùng Hứa Cung Diễn cũng hồi thần, trên mặt không có biểu cảm gì: “Phải vậy không?”

Lúc Dương Yến nói ra những chuyện này, khủng hoảng trong lòng anh bắt đầu lan tràn, anh mong làm sao Yến Cảnh Niên chưa từng gọi điện thoại đến, thì cô vĩnh viễn cũng không tìm được phòng thực nghiệm của Yến Cảnh Niên.

Bởi vì anh biết, lúc anh khoẻ lên, cô sẽ ra đi.

Nhưng anh ta thà chết, cũng không muốn cô rời khỏi.

“Anh không vui sao?” Dương Yến thấy sắc mặt anh không tốt, cô dè dặt nói: “Xin lỗi anh, em không muốn giấu anh chuyện Yến Cảnh Niên gọi điện thoại đến, em muốn đi xem tình hình trước, sau đó cho anh niềm vui bất ngờ.”

Hứa Cung Diễn lắc đầu, cười dịu dàng: “Em vì anh ngày nào cũng chạy ngoài đường, anh đau lòng, em tìm được phòng thực nghiệm của cậu ta, anh đương nhiên phải vui chứ.”

Vừa dứt lời, anh liền giơ tay, vuốt ve mái tóc đen, xoa xoa hai má cô.

Người Dương Yến cứng lại, nhưng nghĩ đến tình trạng của anh, cũng không đẩy ra, mà nắm chặt tay anh: “Một tháng nhanh lắm, em sẽ ở bên cạnh anh.”

Đôi mắt xanh thẳm của Hứa Cung Diễn nhìn cô chăm chú, lo lắng bất an hỏi: “Mãi mãi sao? Em sẽ không đợi thân thể anh khoẻ lên rồi vứt bỏ anh chứ?”