Nam Thần Nhà Tôi

Chương 333: Tôi không hề uy hiếp mà chỉ ra điều kiện




Sắc mặt Lục Văn Thù xám xịt, anh ném phăng điện thoại xuống đất rồi lấy chân giẫm.

Hạ Tử Du đứng đối diện vẫn bình tĩnh, mím môi nói: “Cậu Lục có đập nát cái điện thoại này cũng vô ích mà thôi, vẫn còn giữ mấy video lận, bản gốc đã được tôi cất rồi.”

"Anh muốn thế nào?"

"150 tỷ, tôi còn muốn cắt hợp đồng với công ty này, tiền hủy hợp đồng sẽ do cậu Lục trả thay tôi." Hạ Tử Du nói: “Cậu Lục phải đưa tôi vào công ty giải trí Phẩm Ưu, sau đó tôi sẽ đưa video gốc cho cậu Lục."

Lục Văn Thù cười gằn: “Mẹ kiếp, cậu uy hiếp tôi sao?"

"Tôi không hề uy hiếp mà chỉ thảo luận điều kiện với cậu Lục mà thôi." Hạ Tử Du không những không kiêng dè mà còn cười cợt: “Cô gái trong video này là ai, cả cậu và tôi đều biết hiện tại cô ta đang cặp kè với cậu Lục đây."

Hạ Tử Du chép miệng, như đang nhớ lại: “Không ngờ tôi lại có thể thưởng thức người phụ nữ của cậu Lục, những video này mà được tung lên các website thì khẳng định là lượt xem và lượt tải về sẽ tăng vù vù cho mà xem.

Lục Văn Thù đứng bật dậy băng qua bàn, vung tay chèn ngang cổ Hạ Tử Du.

Toàn thân anh toát ra sát khí, vẻ mặt sừng sộ.

Hạ Tử Du bị bóp cổ nên mặt mũi tím tái còn hít thở thì khó khăn: “Cậu Lục muốn giết tôi cũng chẳng sao, có điều tôi mà chết thì video này sẽ bị phát tán, cậu làm thế nào mà che giấu đây? Cứ cách một thời gian nó sẽ lại xuất hiện.”

Lục Văn Thù đã lấy lại phần nào bình tĩnh, gồng mình thả gã ra rồi ngồi phịch xuống ghế, anh mặt nặng mày nhẹ móc điện thoại ra: “Đưa đến cho tôi một tờ séc và một bản hợp đồng.”

Hạ Tử Du tằng hắng, xoa xoa cổ họng, trong gã vẫn còn nguyên nỗi khiếp sợ.

Vừa rồi, suýt chút nữa, Lục Văn Thù đã bóp chết gã.

Thấy Lục Văn Thù gọi người mang séc đến, Hạ Tử Du biết mình đã thành công, nhưng cùng lúc trong lòng cũng dấy lên sự nghi ngờ.

Gã biết khá rõ chuyện của Lục Văn Thù, tại sao anh lại trân trọng người phụ nữ đó như vậy?

Lẽ nào...

Hạ Tử Du liếc nhìn chiếc điện thoại di động bị nát bấy dưới bàn.

Gã cũng không nói cô gái trong video là ai, nếu Lục Văn Thù tưởng lầm là Lâm Thanh Dung thì cũng không phải là lỗi của gã.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Văn Thù gằn giọng: "Gọi người mang video đến đây."

Hạ Tử Du nói: “Đang trên đường tới, đừng gấp."

Chẳng mấy chốc, người của Lục Văn Thù đã đưa séc và hợp đồng đến.

Lục Văn Thù viết số tiền vào tờ séc rồi lại ký tên vào hợp đồng dự kiến, vứt cho Hạ Tử Du, Hạ Tử Du cũng ký vài hợp đồng xong cất vào túi sách, đồng thời lấy ra một cái USB.

Hạ Tử Du đưa USB ra nói: “Cậu Lục đã giữ chữ tín như vậy thì tôi cũng giao hết video cho cậu Lục, cậu Lục yên tâm, tôi không còn giữ đoạn video nào nữa đâu, tôi vẫn còn muốn hành nghề ở Nam Thành này."

Lục Văn Thù cũng chẳng thèm kiểm tra đã bẻ gãy đầu nối của USB rồi nhét vào túi.

Gã đứng dậy định đi.

"Cậu Lục, tôi vẫn còn một câu muốn nói với anh." Hạ Tử Du gọi anh lại: “Lâm Thanh Dung đang lợi dụng anh, anh đừng để thua dưới tay ả đàn bà tàn nhẫn như cô ta.”

Lục Văn Thù chẳng thèm để ý, đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Vừa lên xe anh đã quay sang dặn dò thư ký: “Séc không thu hồi lại, hãy dặn trước người bên xuất nhập cảnh, tống người ra nước ngoài, tự sinh tự diệt, về phần cha mẹ anh ta hãy đánh tiếng một chút.”

"Vâng."

Trên đường đến công ty, Lục Văn Thù đã gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dung.

"Sáng nay em ra ngoài mua ít đồ rồi, sao vậy?" Lâm Thanh Dung rốt cục cũng bắt máy: “Người giúp việc nói ngay cả bữa sáng anh cũng không ăn, có phải công ty có việc gấp gì không? Có cần em mang bữa sáng sang cho anh không?”

Lục Văn Thù vốn định hỏi chuyện của Hạ Tử Du.

Lâm Thanh Dung chẳng phải không quen Hạ Tử Du sao, vì sao Hạ Tử Du lại có đoạn video này? Chẳng lẽ trước kia Lâm Thanh Dung đã từng quen biết Hạ Tử Du sao.

Nhưng lần đầu lên giường với nhau, anh chắc chắn là Lâm Thanh Dung rất ngây ngô và vẫn còn trong sáng.

Chẳng lẽ, sau này Lâm Thanh Dung mới lén gặp gỡ Hạ Tử Du chăng?

Lúc này đây khi nghe thấy giọng điệu quan tâm của Lâm Thanh Dung anh liền gạt đi suy nghĩ trong đầu, và không biết nên nói gì.

Thấy nãy giờ Lục Văn Thù không nói gì, Lâm Thanh Dung lại hỏi: “Sao anh không nói tiếng nào hết vậy?"

"Điện thoại mới bị rơi dưới ghế." Lục Văn Thù hạ giọng cười hì hì: “Sáng nay không thấy em đâu nên anh gọi điện thoại hỏi thăm xem em đang ở đâu?"

"Anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng anh đã gặp phải chuyện gì?" Lâm Thanh Dung lẩm bẩm: “Anh vẫn chưa đến công ty sao? Lái xe thì đừng gọi điện thoại, nguy hiểm lắm, đợi lát nữa em sẽ mang đồ ăn sáng qua cho anh, cúp máy nha!"

Cô nói xong liền ngắt máy.

Lục Văn Thù liếc nhìn điện thoại di động, nụ cười trên mặt chầm chậm lắng xuống, ánh mắt cũng thâm trầm hơn.

Mười mấy phút sau, xe của anh đã vào hầm, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất gặp thư ký.

"Chào tổng giám đốc Lục." Thư ký khẽ cúi chào: “Trợ lý Tư của Phương thị đã đến được nửa tiếng rồi, tôi đã mời anh ta vào văn phòng tổng giám đốc đợi ngài.”

Trợ lý Tư tìm anh làm gì?

Lục Văn Thù gật đầu, nới lỏng cà vạt rồi đi vào phòng tổng giám đốc.

Thấy trợ lý Tư, anh liền hỏi: "Trợ lý Tư, anh hai chị hai tôi thế nào rồi? Cãi nhau đòi chia tay hả?"

"Không phải cãi nhau đòi chia tay mà là chia tay rồi." Trợ lý Tư thở dài.

"Hả?" Lục Văn Thù nhất thời chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chẳng phải hai người họ rất hạnh phúc sao, tại sao lại chia tay? Mà khoan, anh đến tìm tôi làm gì? Tôi cũng đâu có tái hợp hai người họ được đâu."

Trợ lý Tư bỗng dưng nghiêm túc khiến Lục Văn Thù căng thẳng: “Mẹ kiếp, lẽ nào tôi nói trúng rồi?"

Trợ lý Tư khóa cửa lại rồi mới quay sang đưa cho Lục Văn Thù một tập tài liệu: “Cái này do anh Ngự sai tôi mang đến, nói anh có quyền được biết những chuyện đã xảy ra.”

Trợ lý Tư cũng không muốn đến làm gì, bởi lẽ anh cũng chẳng thoải mái gì cho cam khi nhìn thấy Phương Tinh Nghị nổi giận, nhưng kết quả Ngự Văn Đình lại gọi điện thoại hỏi tại sao Lâm Thanh Dung còn chưa đi?

Anh đã nói rõ ý đồ của tổng giám đốc Phương là tối nay sẽ đưa Lâm Thanh Dung ra nước ngoài, thế là sáng sớm nay, Ngự Văn Đình liền gửi tài liệu đến, yêu cầu anh phải đến công ty nhà họ Lục đưa cho Lục Văn Thù, thái độ rất cứng rắn.

Ôi trời!

Phải đối mặt với mấy gã tai to mặt lớn không dễ gì chọc vào này khiến anh cảm thấy mình chẳng khác nào châu chấu đá voi.

"Đây là cái gì?" Lục Văn Thù ngẩng đầu nhìn trợ lý Tư đồng thời nhận lấy tài liệu.

Trợ lý Tư nói: "Cậu Lục cứ mở ra xem sẽ hiểu."

Khi Lục Văn Thù mở tập tài liệu ra, trợ lý Tư liền khẽ lùi ra xa, để lỡ như Lục Văn Thù đột nhiên nổi khùng, thì anh có thể xông thẳng ra cửa, chạy luôn.

Bởi lẽ anh không thể gánh nổi cơn giận này.

Lục Văn Thù nhìn lướt qua tập văn kiện thì đột nhiên tròng mắt co lại, càng nhìn sắc mặt càng sa sầm, mím chặt môi.

Sau khi xem xong, anh vò mạnh tập giấy, một lúc lâu vẫn không động đậy.

Trợ lý Tư đang thấp thỏm lo lắng thì thấy Lục Văn Thù giơ chân đạp thật mạnh hất văng bàn trà, vì trên sàn nhà có trải thảm nên khay trà bằng thủy tinh chỉ bị văng xuống đất chứ vẫn chưa bể.

Hình như vẫn chưa hả giận nên Lục Văn Thù lại nhấc cái ghế lên đập về phía máy tính, rồi tiếp tục quơ hết đống đồ trang trí trên cái tủ gỗ hoa lê xuống đất làm mọi thứ vỡ tan tành trên thảm trải sàn.

Âm thanh đổ vỡ “xoảng xoảng” vang lên không ngớt trong phòng tổng giám đốc.

Trợ lý Tư cuối đầu im lặng, thầm nhủ: May là cậu Lục nổi giận nhưng chỉ đập đồ chứ không đập anh. Đúng là tu chín kiếp mà!

Mãi một lúc sau, khi thấy cơn giận dữ của Lục Văn Thù dường như đã tiêu tan, trợ lý Tư mới mở miệng: "Anh Ngự nói, anh muốn thế nào cũng được nhưng phải giữ lại mạng của Lâm Thanh Dung."

Cũng chính vì tầm nhìn và điểm mấu chốt này mà trợ lý Tư mới cam tâm tình nguyện làm việc cho họ.

Lâm Thanh Dung thực sự rất thảm, chị gái bị cưỡng hiếp, tự tử chết, cha mẹ thay con gái lớn đi kêu oan nhưng lại bị buộc phải tự sát theo, ấy vậy mà những kẻ đó còn muốn chặt đứt đường sống của cô ấy.

Cô tuân thủ pháp luật nhưng cuối cùng lại rơi vào thảm cảnh, nhà tan cửa nát, người thân thì chết hết.

Khiến ai cũng phải phẫn nộ.