Khoảng mười một giờ, Dương Yến đến cửa hàng của mẹ Dương.
Rượu tự ủ và thức nhắm đã được mua gần đủ, lúc này cửa hàng cũng không có khách chỉ có mỗi dì Chu đang lau chùi tủ kính.
Dương Yến đi tới gọi bà ấy một tiếng: "Dì Chu, dì có thấy mẹ con đâu không?"
"Đến rồi à con." Dì Chu đứng lên, vẻ mặt bắt đắc dĩ chỉ vào trong: "Sáng nay sau khi dì tới đây thì phát hiện mẹ con không được khỏe lắm. Dì bảo để dì dẫn mẹ con đến bệnh viện khám nhưng mẹ con không đi. Bà ấy nói nghỉ ngơi một chút là khỏe. Con mau vào trong xem thế nào, nếu bà ấy kéo dài như thế lỡ xảy ra chuyện gì thì không hay đâu."
"Cảm ơn dì."
Dương Yến bước nhanh vào phòng chứa đồ trong cửa hàng, thấy mẹ Dương đang ngồi dựa vào tường, cô bước nhanh tới đỡ lấy bà: "Mẹ à, sắc mặt mẹ tái xanh thế này sao mẹ không đi bệnh viện khám?"
Mẹ Dương xua tay nói: "Mẹ chỉ hơi đau đầu, nghỉ ngơi một lúc là không sao."
Dương Yến sờ cánh tay lạnh ngắt của bà, sắc mặt sa sầm, cô dứt khoát kéo bà ra ngoài: "Gì mà chỉ hơi đau đầu chứ? Đi thôi, con đưa mẹ đi bệnh viện!"
"Mẹ không đi đâu, cũng đâu phải bệnh nặng gì..."
"Nếu chờ bệnh nặng thì đã không còn kịp nữa. Mẹ đừng nói nữa, nếu không con sợ con nhịn không được sẽ lớn tiếng với mẹ đấy!" Lúc ra ngoài, Dương Yến bảo dì Chu một lúc nữa đóng cửa hàng, sau đó chở mẹ Dương đến bệnh viện.
Lúc còn ở trên xe Dương Yến đã gọi điện thoại đăng ký khám chuyên gia, mười phút sau hai người đã đến bệnh viện, vừa kịp giờ khám bệnh.
Chuyên gia làm kiểm tra tổng quát cho mẹ Dương, kết quả là do bà ngủ không đủ giấc, cộng thêm chứng khí hư, chỉ cần lấy một ít thuốc đem về là được.
Dương Yến thở phào nhẹ nhõm.
Đỡ mẹ Dương đi từ phòng làm việc của chuyên gia ra, Dương Yến làm mặt lạnh nói: "Mẹ à, con mở cửa hàng này là muốn cho mẹ giết thời gian, mẹ đừng làm việc liều mạng như vậy, mẹ không cần lo cho ba chúng con nữa đâu."
Mẹ Dương tự biết đuối lý, nhỏ giọng nói: "Mẹ cũng chỉ là muốn để dành thêm một ít tiền cho các con thôi."
"Quách Nhược Linh có tay có chân, không cần mẹ giúp đỡ, bản thân con cũng đang làm ra tiền." Dương Yến nói: "Nếu mẹ còn không chú ý đến sức khỏe của mình nữa thì con sẽ đóng cửa hàng ngay!"
"Được rồi, sau này mẹ chú ý là được chứ gì?" Mẹ Dương thích nhất là cái cửa hàng này, nên vừa nghe Dương Yến nói sẽ đóng cửa hàng, cũng đâu dám nói gì chỉ đành đáp ứng: "Sau này mẹ sẽ làm ít món ăn lại, buổi trưa ở nhà nghỉ ngơi, như vậy được chưa?"
Lúc này sắc mặt của Dương Yến mới khá hơn.
Hai người ra chờ đi thang máy xuống lầu, đúng lúc thang máy đến, vài bác sĩ và y tá từ trong đi ra.
Bác sĩ kia đi lướt qua Dương Yến, bỗng ngập ngừng, dừng bước chân, quay đầu nhìn Dương Yến: "Ồ, cô có phải là người lần trước đưa một bệnh nhân nữ bị ngất xỉu đến đây không?"
Dương Yến nhìn dáng vẻ của vị bác sỹ này nhìn hơi quen quen, hồi lâu mới nhớ ra: "Tôi nhớ rồi, anh là bác sĩ Vương, lúc đó đúng là tôi đã đưa một bệnh nhân nữ bị ngất xỉu đến đây."
Bác sĩ lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên" nhìn cô: "Đúng thật là cô rồi."
Dương Yến hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Có, cô chờ tôi một lát."
Bác sĩ bảo Dương Yến ở đó chờ, sau đó sải bước về phòng làm việc của mình.
Dương Yến sợ mẹ Dương đứng lâu bị mệt, nên bảo bà xuống lầu tìm chỗ ngồi trước, đợi cô một lát.
Lúc mẹ Dương đi, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Sau đó bà ghé vào tai Dương Yến thì thầm: "Con gái cưng, vị bác sĩ này nhìn cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng phải hơn ba mươi rồi nhỉ? Nhưng nhìn cậu ta còn già hơn cả con rể tương lai kia của mẹ nữa, con đừng hứa gì với cậu ta đấy. Hơn nữa nhé, cái nghề bác sĩ này nguy hiểm lắm, mẹ thấy vẫn là con rể tương lai của mẹ thích hợp với con hơn."
Dương Yến cạn lời: "Mẹ à, mẹ đừng nghĩ linh tinh, bác sĩ người ta không có ý gì đâu."
"Vậy cậu ta có bản lĩnh gặp một lần là nhớ mãi không quên sao? Mỗi ngày cậu ta khám bệnh cho bao nhiêu người nhưng tại sao nhớ mỗi con thế?"
"Được rồi, mẹ ra đại sảnh ngồi chờ con một lát đi."
Sau khi nói khéo để mẹ Dương đi, Dương Yến đứng đợi mấy phút thì thấy bác sĩ kia cầm một cái hộp chạy vội về phía cô.
"Đây là đồ của bệnh nhân kia để quên." Bác sĩ Vương đưa cái hộp kia cho Dương Yến: "Lúc đó, trên bệnh án không có số điện thoại, tôi muốn liên hệ với các cô mà không được, nên món đồ này cứ để mãi ở chỗ tôi."
Dương Yến khó xử nói: "Tôi không biết số điện thoại của người đó, cũng không quen biết bà ta."
"Cô không quen biết người đó à?" Bác sĩ Vương ngẩn người, nhìn cái hộp trong tay nói: "Vậy làm thế nào bây giờ? Món đồ này quá quý giá nếu cứ để ở chỗ của tôi nữa, tôi sợ là sẽ không gánh nổi trách nhiệm này đâu."
"Bà ta để quên cái gì?"
Bác sĩ Vương dẫn cô qua một bên, sau khi thấy xung quanh không có ai, anh mới mở cái hộp ra: "Là một sợi dây chuyền. Lúc đó sau khi thấy sợi dây chuyền đá quý kia thì tôi đã biết nó cực kỳ đắt tiền nên mới xin một cái hộp chỗ y tá để gói lại."
Trong hộp là sợi dây chuyền đá quý, được làm thủ công rất tinh xảo, sáng lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi.
Dương Yến nhìn chằm chằm sợi dây chuyền này, sau đó ngẩn người.
Kiểu dáng sợi dây chuyền này, cộng thêm đá quý xanh cao cấp tinh khiết như thế hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Là đã gặp ở đâu nhỉ?
Dương Yến suy nghĩ nhanh chóng, bỗng cô nhớ tới cái nhẫn đá quý màu xanh kia, nên vội vàng mở túi xách ra, lấy một viên đá màu xanh từ trong ngăn túi ra, đặt cạnh so với sợi dây chuyền.
Kiểu dáng giống như đúc, là một bộ!
"Chiếc nhẫn của cô và sợi dây chuyền này rõ ràng là một bộ mà." Trên mặt bác sĩ Vương lộ ra vẻ không vui: "Tôi thấy các cô là bạn bè, vậy mà cô còn cố ý đùa với tôi!"
"Chuyện này, sợi dây chuyền..." Dương Yến nhìn hai vật giá trị này mà bàn tay run run, trong lòng có dự cảm sự thật đang sắp được phơi bày, nhưng cô không dám tin.
Là trùng hợp sao?
Nói không chừng sợi dây chuyền này là chồng của người phụ nữ kia đấu giá được và tặng cho bà ấy. Đúng! Không phải tập đoàn của Miya Khang Bình chồng của bà ấy rất nổi tiếng ở Nhật Bản sao?
Nhưng mà...
Dương Yến nghĩ tới lần đó Miya Diệc tìm cô thương lượng, lúc đó cô lục túi xách không cẩn thận nên chiếc nhẫn rơi ra theo. Khi bà ta thấy được chiếc nhẫn đá quý màu xanh này thì vô cùng kích động.
Sao lúc đó bà ta lại kích động như vậy?
Bác sĩ Vương không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Dương Yến, anh phải đi làm việc gấp nên đưa sợi dây chuyền cho Dương Yến: "Nếu hai người đã là bạn thì cô hãy đưa sợi dây chuyền này cho bà ấy đi!"
Lúc gần đi, bác sĩ Vương nghĩ đến chuyện gì đó nói thêm một câu: "Đúng rồi, lần trước tôi bảo y tá chụp X quang cho bà ta, phát hiện trong đầu bà ta có cục máu bầm đè lên dây thần kinh."
Dương Yến phản ứng lại, con ngươi hơi co rút nói: "Có máu bầm?"
"Đúng, một cục máu rất nhỏ nhưng nó đè lên dây thần kinh nên rất nguy hiểm, sẽ khiến bà ta mất trí nhớ, nếu nặng hơn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Cô khuyên bà ta mau chóng làm phẫu thuật đi."
Bác sĩ Vương nói xong cũng vội vã rời đi.
Dương Yến đứng đó rất lâu, lời của bác sĩ vẫn cứ vang vọng bên tai cô. Sau khi hoàn hồn, cô vội vàng đi đến thang máy, muốn đi tìm mẹ Dương hỏi thử.
Miya Diệc đi đến cửa hàng tìm mẹ Dương rất nhiều lần, chắc chắn sẽ có để lại số điện thoại.
Dương Yến nhìn sợi dây chuyền trong tay, có phần sốt ruột. Cửa thang máy vừa mở ra, cô sốt ruột muốn ra ngoài, bỗng điện thoại trong tay đổ chuông.
Cô bước nhanh sang một bên nhận điện thoại: "Thường Phúc à, có chuyện gì thế?"
"Chị, em đã điều tra được một số chuyện."
Dương Yến dừng bước chân, thấp giọng hỏi: "Em điều tra được chuyện gì?"
"Hay là em đến gặp chị, điện thoại khó nói hết." Quan Thường Phúc ấp a ấp úng, giọng điệu hơi nặng nề: "Em mới quay về thành phố Nam Thành, chị có ở công ty không?"
"Không có." Dương Yến mím môi, cảm thấy trong lòng hơi phiền muộn, có loại cảm giác không muốn hỏi tiếp nhưng cô lại không nhịn được: "Em nói đi, chị nghe đây."
"Vậy chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy."
"Ừm."
Bên kia đầu điện thoại Thường Phúc im lặng vài giây sau đó nói: "Em vừa nhận được tài liệu, phát hiện Thu Hiểu Diệc đã từng kết hôn với Bonaire Kexil của gia tộc Kexil nước Y!"