Nam Thần Nhà Tôi

Chương 319: Tất cả mọi người sinh ra đều được bình đẳng sao?




Chuyện cha Lục bị tai nạn xe được nhà họ Lục áp chế, về cơ bản giới truyền thông không biết, tang lễ cũng chỉ mời bạn bè thân thiết.

Dương Yến mặc một chiếc váy đen, cùng mấy người Phương Tinh Nghị đi đến nghĩa trang.

Sau khi xuống xe, Dương Yến thấy Lục Văn Thù cùng mẹ Lục, mẹ Lục sắc mặt tiều tụy, cha Lục chết, giống như khiến bà trong một đêm già đi mấy tuổi.

Cha Lục ở bên ngoài tiếng tăm không tệ, cùng mẹ Lục vợ chồng ân ái, Dương Yến nghe Phương Tinh Nghị nói, ngày cha Lục bị tai nạn xe, mẹ Lục đến bệnh viện ôm di thể của ông khóc nguyên một đêm.

Đứng bên cạnh Lục Văn Thù là Lâm Thanh Dung, một thân váy đen, đội chiếc mũ lụa đen che khuôn mặt nhỏ của cô, thi thoảng bờ môi khẽ động giống như an ủi mẹ Lục, sắc mặc không vui, không buồn.

Dương Yến thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút thở dài.

Cho dù cha Lục làm những chuyện không hay, vẫn là chồng của mẹ Lục mấy chục năm, vẫn là cha Lục Văn Thù, nếu mẹ Lục biết sự thật, làm sao có thể chấp nhận được Lâm Thanh Dung.

Thấy Ngự Văn Đình cùng mọi người tới, Lục Văn Thù tới đón tiếp.

"Đại ca, nhị ca." Lục Văn Thù trừ ánh đôi mắt hơi tối tăm, vẫn rất có tinh thần, giọng nói có chút khàn: “Còn muốn mọi người đặc biệt tới đây một chuyến.”

Ngự Văn Đình vỗ vỗ bờ vai của anh: "Nén bi thương."

"Em lại không có quá buồn.” Lục Văn Thù nhún nhún vai, liếc mắt sang bên kia, giễu cợt nói: “Ông ấy ở sau lưng làm những chuyện kia, chết đi như vậy nói không chừng là báo ứng của ông trời.”

Cũng bởi vì những chuyện kia, quan hệ của anh và cha Lục lúc nào cũng căng thẳng, không muốn thừa kế công ty trong nhà.

Tang lễ bắt đầu lúc chín giờ.

Đám đông đứng im lặng ở một bên, chờ đến khi hạ táng thi thể cha Lục mới lần lượt đi lên phúng viếng.

Không có nhiều người đến, tang lễ đã kết thúc sau một giờ đồng hồ.

Lúc rời đi, Dương Yến nhìn vào mắt Lâm Thanh Dung, buông tay Phương Tinh Nghị, nói khẽ: "Anh cùng đại ca đi trước, em qua xem một chút.”

Phương Tinh Nghị gật đầu.

Mẹ Lục không thể kiềm chế cảm xúc, vẫn còn đứng trước bia mộ cha Lục, lặng lẽ khóc, Lâm Thanh Dung an ủi bà.

"Bác gái, bác nén bi thương.” Lâm Thanh Dung an ủi bà: "Bên ngoài không biết, không có nghĩa là người ở công ty không biết, công ty cần bác cùng Văn Thù."

Mẹ Lục gật gật đầu, nắm chặt tay của cô: “Thanh Dung, may mà có cháu… không có cháu giúp bác, bác thật sự không biết làm thế nào chịu đựng được…”

"Không chỉ có cháu, Văn Thù cũng rất quan tâm bác."

Sau khi Dương Yến đến gần, nghe được Lâm Thanh Dung thấp giọng an ủi mẹ Lục, cô đứng ở đó không làm phiền, mãi cho đến khi Lâm Thanh Dung cho người đưa mẹ Lục đi về, cô mới tiến đến.

Dương Yến thở dài một tiếng: "Còn muốn cậu đi an ủi bà Lục, cậu cũng rất khổ tâm đi.”

"Cậu cũng biết rồi?"

"Ừm, nhị ca nói với tớ." Hai người song song đi ra ngoài, Dương Yến nhẹ nhàng nói: "Cậu thật tốt bụng, không đem toàn bộ thù hận đổ hết lên người nhà họ Lục.”

Lâm Thanh Dung nở nụ cười cay đắng: "Tại sao tớ lại không muốn? Tớ rất muốn… nhưng mẹ Lục cùng Lục Văn Thù hoàn toàn không biết gì về những chuyện đó, kẻ thù của tớ chỉ có Lục Lệ Thành.”

Ai bảo lúc trước Lục Văn Thù cản cho Cô một phát súng kia, làm cho cô mềm lòng, không thể ra tay được.

Lúc cùng Lục Văn Thù chạy tới bệnh viện, lúc nhìn thấy di thể của Lục Lệ Thành, trong lòng cô cực kỳ vui sướng, cảm giác cuối cùng cô cũng vì chị gái, vì cha mẹ báo thù được rồi.

Nhưng mà, lúc cô nhìn thấy mẹ Lục khóc rống, còn có thần sắc cô đơn của Lục Văn Thù, loại cảm giác kia rất nhanh bị thay thể bởi cảm giác áy náy, khiến cô phi thường chán ghét.

Thậm chí hối hận vì mình đã tham dự vào kế hoạch báo thù này.

Nếu như lúc trước cô thuê một cô gái thông minh thay mình tiếp cận Lục Văn Thù để hoàn thành kế hoạch báo thù thì tốt rồi.

Lâm Thanh Dung dừng bước lại, nhìn Dương Yến, thấp giọng nói xin lỗi: "Yến thật xin lỗi, việc này... tớ tiếp cận cậu xác thực có mục đích, lợi dụng cậu."

"Không có việc gì, tớ không giận cậu.” Dương Yến mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Chuyện như vậy, chính cậu cũng không thể chịu đựng, làm sao có thể nói được với người khác? Tớ đều có thể hiểu được…”

"Yến..."

"Tớ luôn coi cậu là bạn, tiểu tiên nữ vui vẻ, hoạt bát như mặt trời.” Dương Yến nói: "Tớ hi vọng quan hệ của chúng ta sau này cũng không hề thay đổi, có được không?”

Lời nói dịu dàng, sự thông cảm của cô khiến hốc mắt Lâm Thanh Dung cay cay, cũng không nhịn được, khóc lên.

"Tớ thật sự, thật sự rất khó chịu…” Lâm Thanh Dung ghé vào vai cô gào khóc: “Chỉ cần ai đó trong bọn họ nói một tiếng, chị của tớ sẽ không có chuyện gì, vì sao…?”

"Lúc đi học, thầy giáo nói rằng mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng, không có sự khác biệt, dạy chúng ta phải lương thiện, tớ nhớ kỹ lời của thầy giáo ở trong lòng, thế nhưng tớ nhận được cái gì?”

"Cũng bởi vì cha cô bé kia là thị trưởngcho nên trường học sửa lại hồ sơ của tớ, đoạt mất cơ hội đi du học nước ngoài của tớ. Cũng bởi vì chị gái tớ dung mạo xinh đẹp, gia đình không quyền không thế, cho nên sau khi chị tự sát, những người kia chỉ cần động đầu ngón tay liền ép tin tức xuống, ép chết cha mẹ tớ.”

"Cũng bởi vì tớ không có quan hệ rộng, không có chỗ nương tựa, bọn họ liền đe dọa tớ, nói muốn giết chết tớ cũng chỉ giống như bóp chết một con kiến, ép cậu của tớ nhận tiền bồi thường và câm miệng.”

Lâm Thanh Dung khóc mặt mũi tràn đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Tớ gặp quá nhiều điều bất công, dựa vào cái gì còn muốn tớ lương thiện, còn muốn tin vào sự bình đẳng? Kẻ yếu chính là không có nhân quyền.”

Cho dù cô có thể báo thù, cũng là Hứa Cung Diễn ở trong bóng tối hỗ trợ.

Chính cô cũng không có cái gì.

Dương Yến nghe được dường như cũng khóc theo, dùng tay vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Thật xin lỗi, không thể gặp được cậu sớm hơn, để cậu chịu nhiều ủy khuất như vậy.”

Lâm Thanh Dung khóc, nước mắt cô ướt đẫm bả vai Dương Yến. "Thế giới này thật nhiều sự bất công.”

Có quyền có thế không một chút kiêng dè, hoành hành bá đạo, không quyền không thế, cho dù là con gái đã chết, muốn thay con gái đòi lại công bằng lại bị làm nhục đến mức tự sát.

Hạnh phúc gia đình của cô, hạnh phúc đầm ấm, cũng bởi vì sáu gười có quyền có thế kia, liền bị phá hủy.

Dương Yến lặng lẽ ở bên nghe cô khóc, để cô trút giận.

Chờ sau khi Lâm Thanh Dung khóc đủ, con mắt đã sưng đỏ, trang điểm cũng nhòe đi.

Dương Yến dùng khăn ướt nhẹ nhàng thay cô lau mặt: "Chúng ta đều nhận ra, Văn Thù là thật sự thích cậu."

Lâm Thanh Dung mấp máy môi, tiếng nói khàn khàn: "Tớ biết."

Dương Yến thở dài, cô không muốn suy đoán ý tứ trong lời nói của Lâm Thanh Dung, mà là nói: "Lục Lệ Thành chết rồi, còn có năm người, cậu cũng muốn báo thù sao?"

"Báo!" Trong mắt Lâm Thanh Dung tràn đầy hận ý: "Bọn họ chết một vạn lần đều là đáng đời!"

"Muốn tớ giúp cậu không?”

Lâm Thanh Dung lắc đầu: "Cám ơn. Nhưng tớ đã rất hổ thẹn với cậu rồi, cũng không muốn kéo cậu vào chuyện này.”

"Được." Dương Yến cũng không miễn cưỡng cô.

Hai người trò chuyện một hồi, lúc cùng nhau rời đi, ở trước cửa nghĩa trang gặp Lục Văn Thù.

Lục Văn Thù vừa tiễn những người bạn kia, muốn quay lại đón Lâm Thanh Dung, thấy cặp mắt sưng đỏ của cô, chân mày cau lại.

Dương Yến nói xe chờ ở bên ngoài, bọn họ rời đi trước.

"Làm sao vậy?" Lục Văn Thù tiến lên một bước, khẽ nâng mặt cô nhìn kỹ: "Khóc sưng cả hai mắt rồi."

Lâm Thanh Dung thuận miệng nói dối: "Cùng Yến nói chuyện về người nhà đã qua đời của em, nhịn không được nên khóc thôi.”

Lục Văn Thù hôn lên gương mặt của cô, đau lòng nói: "Hai ngày này vất vả cho em rồi, tối hôm qua còn chăm sóc mẹ một đêm, mẹ đi theo người giúp việc trở về rồi, anh đưa em về ngủ một giấc thật ngon.”