Nam Thần Nhà Tôi

Chương 31: Suy nghĩ kĩ một chút




“Phương Tổng, chúng tôi đối với công ty vẫn luôn một lòng trung thành.”

Nhân viên xung quanh ríu rít nói, còn quát Tần Mai Nghi một tiếng.

Không biết nói chuyện thì đừng nói!

“Tần Mai Nghi, cô quản việc không phải phận sự của cô cũng hơi nhiều rồi đấy, tuy tôi bình thường không ở trong nước, nhưng tai mắt cũng không bế tắc đến vậy.” Phương Tinh Nghị,:“Người Phương thị đặcc biệt mời tới, không phải là người cô có thể đuổi đi.”

Quản lí Tống gật đầu.

Đúng vậy, anh ta vất vả cay đắng đoạt người với những công ty đối thủ khác, cô ta nói đuổi là đuổi?

Không biết xấu hổ!

Tần Mai Nghi xoa xoa tay, muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với ánh mắt âm trầm của Phương Tinh Nghị.

“Quan trọng hơn là, nếu hư hại danh tiếng của công ty. Không chỉ cô, mà Phương Dịch Chung cũng sẽ bị đuổi.” Phương Tinh Nghị nghiêng đầu nhìn Trợ lý Tư nói: “Giám sát giám đốc Tần làm xong công tác bàn giao, ba giờ sau mời cô ta đi.”

Trợ lý Tư nói: “Tôi sẽ xử lí tốt.”

Phương Tinh Nghị nhìn đồng hồ đeo tay, giống như thời gian ở đây đã hơi lâu, nói xong liền đi.

Dương Yến đứng sau lưng anh há miệng một cái, muốn nói gì đó nhưng lại không nói.

Cô không ngờ rằng Phương Tinh Nghị sẽ tới công ty, còn xen vào việc này, nhưng anh đuổi Tần Mai Nghi và Phương Dịch Chung, cũng coi nhưng gián tiếp giúp cô.

Điều đó không có nghĩa là cô nợ một ân huệ khác?

Rất nhanh, người ở sảnh liền tản ra sạch sẽ, Dương Yến cùng Lâm Thanh Dung vào thang máy trở về bộ phận của mình.

“Dương Yến cậu tuyệt vời thật đấy, kế hoạch này lợi hại thật đấy, rất nhanh có thể bắt kịp các quản lý!” Lâm Thanh Dung hưng phấn nói: “Đối xử với tra nam tiện nữ nên là như vậy, khiến bọn họ không bao giờ có thể chuyển mình nữa.”

Dương Yến không nói chuyện.

Cô không phải người có lòng dạ đen tối, hơn nữa cô vì trốn tránh việc Hứa Cung Diễn mới kết hôn với Phương Dịch Chung, cơ thể lại có chướng ngại, trong lòng đối với Phương Dịch Chung vẫn còn áy náy.

Chỉ là, Phương Dịch Chung quá tuyệt tình!

Nếu như anh ta muốn ly hôn có thể nói, cô sẽ không nói hai lời, cô sẽ sạch sẽ rời đi, nhưng anh ta và Tần Mai Nghi lại muốn làm cho cô thân bại danh liệt, cô không thể nhẫn nhịn nổi nữa rồi.

Sau khi chia tay Lâm Thanh Dung, Dương Yến trở lại bộ phân phiên dịch, mấy người đồng nghiệp tốt vây xung quanh hỏi này kia, hành động cười trên nỗi đau của người khác dưới đáy mắt rõ ràng như vậy, cũng không đơn giản là “quan tâm.”

Dương Yến trả lời qua loa lấy lệ rồi trở về chỗ.

“Aizzz Dương Yến, nghe nói Phương Dịch Chung là cháu họ của Phương Tổng, vậy cô không phải là…cháu dâu chứ?”

Không biết ai nói câu này, bầu không khí trong chốc lát liền thay đổi.

“Nghe nói Trưởng phòng La phải tới chi nhánh ở New York, Trưởng phòng La vừa đi, chúng ta phải có một trưởng phòng mới, cô xuất sắc nhất trong chúng tôi, lại là cháu dâu của Phương Tổng, Phương Tổng sẽ quan tâm cô chứ?”

“Ha ha ha, tôi cũng muốn hỏi xem sao đấy!”

“Lỗ tai các người đều rất tốt, đều biết Trưởng phòng La phải tới chi nhánh ở New York, tôi còn chưa biết đâu.” Dương Yến quét mắt qua bọn họ một cái, cong môi cười: “Các người trực tiếp đi hỏi Trưởng phòng La muốn chọn ai là được rồi, không phải sao?”

Đồng nghiệp bị cô quét mắt qua mặt liền biến sắc, lầm bầm nói: “Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là hỏi một chút không mà, nếu như Trưởng phòng La chọn cô, thì chúng mừng trước.”

“Cô rảnh rỗi như vậy, hay là đem hai phần tài liệu của Italia kia xử lí nhanh chút đi.” Dương Yến nhìn về phía đồng nghiệp kia, ánh mắt lạnh lùng: “Trưởng phòng báo chí nói cần nó vào thứ năm.”

Người nọ rụt bả vai, lui về sau mấy bước.

Dương Yến lại quét mắt tới các đồng nghiệp khác, giọng ôn hòa: “Các vị, tôi và Phương Dịch Chung chuẩn bị ly hôn, sau này chuyện liên quan tới tôi là vợ của cháu trai Phương Tổng, đừng nhắc tới nữa được không?”

“Mọi người cũng biết, Phương Tổng ghét nhất là nhân viên mồm mép không sạch sẽ. Tôi có thể tới bộ phận phiên dịch của Phương thị, là bị chọn qua tầng tầng lớp lớp khảo hạch, như các vị vậy.”

Dương Yến nhìn uyển chuyển dễ nói chuyện, nhưng thật ra là rất tức giận, không giữ mặt mũi cho bất kỳ ai.

Mọi người ngượng ngùng, rất nhanh lền tản ra.

Dương Yến thở một cái, cau mày, cô thật sự không biết chuyện Trưởng phòng La bị điều đi, tại sao các đồng nghiệp kia lại cho rằng cô sẽ kế thừa vị trí của Trưởng phòng La, cuối cùng là ai ở phía sau xúi giục?

Sau khi suy nghĩ về nó, cô ấy vẫn gửi lời cảm ơn đến email của Phương Tinh Nghị.

Mặc dù không có Phương Tinh Nghị cô cũng có thể giải quyết việc này, nhưng sẽ không thể dễ dàng đuổi việc Tần Mai Nghi, dù sao thì quan hệ giữa cô và các vị Phương Tổng Giám đốc cũng rất tốt.

Phương Tinh Nghị rất nhanh trả lời thư của cô: Khách sáo.

Dương Yến nhìn đi nhìn lại hòm thư điện tử kia mấy phút, chắc chắn Phương Tinh Nghị sẽ không nhắc nhở gì chuyện cám ơn, may mắn là không tính. Nếu không, cô nợ anh một ân huệ và sẽ đi vòng quanh trái đất!

Lúc xế chiều, Phương Dịch Chung phỏng đoán biết được tin tức từ đâu đó, không ngừng gọi vào số điện thoại của Dương Yến.

Sau khi điện thoại thông, thở hổn hển mắng Dương Yến: “Dương Yến tôi không nghĩ cô lại ác độc như vậy! Tai nạn xe cô do cô tính kế phải không, cô nhanh nói rõ cho tôi!”

“Dương Yến cô chờ đấy, tôi nhất định sẽ truy tố cô, nói cô cố ý giết người, muốn ly hôn? Không có cửa đâu! Cô khiến tôi bị Phương thị đuổi đi, cô cũng đừng hòng sống tốt!”

“Được, tôi chờ.” Dương Yến nói xong liền cúp máy, trong lòng bực bội.

Cô cho là Phương Dịch Chung chỉ là vô tình xảy ra tai nan xe cộ, nhưng nghe giọng điệu của anh ta, là có người muốn hại anh ta? Nhưng cô không tìm người làm chuyện này, cũng sẽ không làm như vậy.

Cuối cùng là ai chứ?

Còn cả tấm hình trong tay Tần Mai Nghi, cô ta lấy từ đâu chứ?

Dương Yến cho người đưa đơn ly hôn tới bệnh viện, nghe luật sư nói là bị Phương Dịch Chung xé nát, còn muốn đánh anh ta, Dương Yến khiếu nại lên tòa án, muốn cưỡng chế ly hôn.

Không nghĩ rằng mấy ngày sau, Phương Dịch Chung lại đi trước gọi cho cô, mời cô tới bệnh viện, anh ta sẽ kí đơn ly hôn.

Dương Yến kinh ngạc anh ta lại có thể ký đơn xin ly hôn, lúc đó nghe giọng điệu của anh ta có chút không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, cầm đơn xin ly hôn tới bệnh viện tìm Phương Dịch Chung.

Tai nạn xe cộ khiến Phương Dịch Chung bị thương khá nặng, nửa bên mặt băng vải, hai cái chân bó thạch cao bị treo lên, hiếm có lúc nhìn Dương Yến không có phách lối như trước, có cũng chỉ là sự kiêng kị.

Dương Yến đem đơn ly hôn cho anh ta: “Là tôi, ký xong tôi sẽ cầm về, tài sản tôi cũng sẽ không lấy.”

“Cô nói như thế nào thì làm thế đó.” Phương Dịch Chung lắp bắp nói, nhận lấy cây bút và ký tên vào giấy chứng nhận hộp hôn ở tốc độ tối đa, chỉ năm giây trước và sau.

“Phương Dịch Chung, cuối cùng anh muốn gì?”Dương Yến cau mày, luôn cảm thấy không đúng.

Cuộc điện thoại trước Phương Dịch Chung gọi cho cô còn nói sẽ không bỏ qua cho cô, chết cũng không ly hôn, nhưng tại sao chỉ mấy ngày anh ta đã thay đổi chủ ý?

“Không, không có gì, chỉ là muốn ly hôn với cô.”Phương Dịch Chung đem đơn ly hôn trả lại cho Dương Yến: “Sau khi ly hôn giữa hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa đúng không?”

Anh ta chỉ cần nghĩ tới chuyện hôm qua, liền run rẩy.

Tối hôm qua anh ta vẫn còn hùng hùng hổ hổ kiên quyết nói với luật sư sẽ không ly hôn, tố cáo Dương Yến cô ý giết người, không nghĩ rằng cửa rầm rầm bị đá văng, hai người đàn ông đi vào.

Một người đàn ông ăn mặc rất tinh tế đến trước mặt anh ta, trên sống mũi đỡ một bộ mắt kính vuông, nho nhã tuấn tú, như giáo sư đại học, hỏi anh ta: “Nghe nói anh không muốn ly hôn với cô ấy?”

“Ông dựa vào cái gì phải ly hôn?”Phương Dịch Chung cho là người đàn ông này là luật sư của Dương Yến, mắng: “Tôi không chỉ có ý định không ly hôn, còn muốn tố cáo chết cô ta.”

“Ngài Phương Dịch Chung này, suy nghĩ kỹ vào nhé, thật sự không ly hôn?”

“Không ly hôn.”Phương Dịch Chung rất không nhẫn nhịn, anh ta nằm trên giường, trực tiếp đánh một quyền lên mặt người đàn ông kia, không nghĩ tới người đàn ông kia bắt được quả đấm, xoay nó ngược chiều kim đồng hồ.

Mây chỗtrên khuôn mặt đau nhức của anh ta bị xoắn lại với nhau, và anh ta cảm thấy bị bao phủ bởi một cơn thịnh nộ kinh hoàng.

Chợt thấy da đầu tê dại.

“Ngài Phương Dịch Chung, tôi có thể cho anh bất ngờ xảy ra tai nan xe cộ một lần, thì chắc chắn sẽ có lần hai.”Người đàn ông mỉm cười: “Nhưng lần sau chân anh sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”