Nam Thần Nhà Tôi

Chương 233: Anh nói chuyện trái với lương tâm không thấy đau lòng sao?




Nhìn thấy tin tức không có gì bất lợi đối với mình, lúc này Dương Yến mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.

Mặt khác, người xem tin tức còn có Cao Sính Đình đang ở bệnh viện.

Axit sunfuric văng lên mặt và cánh tay trái của Cao Sính Đình, để lại một vết thương rất lớn. Bác sĩ nói e rằng ngay cả công nghệ ghép da tốt nhất cũng không thể che lấp hoàn toàn vết sẹo của cô được.

Điều này khiến cô hoàn toàn suy sụp.

Cô ta đã chuẩn bị axit sunfuric để phòng bị lúc cần thiết, lúc đó cô bị lời nói của Dương Yến làm cho hỗn đỗn cho nên mới mở nắp ra, không ngờ Dương Yến lại đập vỡ cái túi để nó văng lên người cô.

Cô ta đã nghĩ việc mình bị thương có thể thuận tay kéo cả Dương Yến xuống nước, chỉ cần cô ta ngồi tù thì sẽ không bao giờ ra được nữa, nhưng không ngờ Dương Yến lại ghi âm đoạn đối thoại của cả hai.

Ai ai cũng nghĩ là do cô ta muốn tạt Dương Yến, nhưng sau đó lại bị Dương Yến phản kích lại một đòn.

Đúng là đã mất phu nhân lại còn thiệt quân mà!

Cao Sính Đình đã đập vỡ tất cả những thứ mà cô có thể soi, một mình đau khổ khóc suốt một đêm.

Sau khi bác sĩ đến thông báo tin đó với cô thì Ngự Văn Đình đến, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Cao Sính Đình liền lao đến khóc nức nở: “ Anh Văn Đình, mặt em đã bị hủy rồi! Làm sao đây?”

Ngự Văn Đình quyết liệt kéo cô ta ra, sau đó cất giọng nói với sắc mặt lạnh lẽo tựa băng sương: “ Ai bảo cô ra tay với cô ấy?”

“ Là cô ta cứ bám lấy anh không buông, em có bảo cô ta hãy rời khỏi anh đi.” Cao Sính Đình thút thít giả vờ yếu đuối: “ Em chỉ nặng lời với cô ta có một chút thôi, nhưng cô ta cũng có khách sáo gì với em đâu, sau đó do tức quá nên... “

Cô ta đưa tay nắm lấy áo của Ngự Văn Đình: “ Anh Văn Đình, em thích anh cho nên em mới làm ra chuyện đó, bây giờ mặt em cũng bị hủy hết rồi, sau này làm sao gặp người khác đây?”

“Nếu cô không lấy thứ axit sulfuric đó ra thì cũng đâu bị tới nông nỗi này.” Đáy mắt Ngự Văn Đình đầy u ám: “ Tôi nể tình mối giao hảo của hai nhà nên mới khách khí với cô.”

“ Anh Văn Đình….”

Sau đó Ngự Văn Đình đưa tay siết chặt cổ tay của cô ta rồi lên tiếng cảnh cáo: “ Nếu lần này có thể khiến cho cô nhận được một bài học thì cũng tốt thôi, cô ta được ai bảo vệ chắc cô cũng rõ rồi, tôi nghĩ cô cũng không ngốc như vậy, tôi thật sự rất muốn xem nhà họ Cao của cô bị rớt đài thế nào.”

Chỉ bằng vài lời nói, khiến cho Cao Sính Đình hoàn toàn bị sụp đổ.

Khuôn mặt của cô ta đã bị hủy trở nên xấu xí rồi nhưng Ngự Văn Đình vẫn không thèm đứng về phía cô, cũng không cho cô chút thương hại nào: “ Em đã bị thương tới như vậy, còn cô ta dựa vào thứ gì mà lại được lành lặn như vậy chứ?”

“ Là cô tự làm tự chịu thôi.”

Ngự Văn Đình không muốn phí lời với cô ta nữa nên đã kêu y tá đến, nói rằng thời gian này Cao Sính Đình phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng nên hãy chăm sóc cô ta cho tốt, nói xong anh liền sải bước rời đi.

Cao Sính Đình chợt điên cuồng xông tới, cô muốn đưa tay ôm anh lại để anh không đi nữa nhưng hai cô y tá phía sau đã ngăn cô lại, Cao Sính Đình chỉ có thể giương to mắt lên mà nhìn anh rời đi thôi.

“ Ngự Văn Đình, sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ! Đồ khốn!”

“ Huhuhu, đồ khốn!”

Cao Sính Đình thét lên thảm thiết rồi khóc sướt mướt, y tá vừa buông tay thì cô liền ngồi bịch xuống đất.

Cô ta không còn gì nữa rồi.

Không còn gì nữa.

Cả căn phòng bệnh như một mớ hỗn độn, cô điên cuồng lao tới chiếc xe đẩy phía trước vứt tung mọi thứ trên đó, nào là ấm nước, nào là khay đựng, chiếc khay đựng inox sáng bóng kia soi thẳng vào mặt cô.

Phía mặt bên phải thì mịn màng căng bóng, phía bên trái thì nhăn nhúm, vết nhăn nhúm kia còn khiến miệng cô trở nên nghiêng lệch.

“Ahhhhh!” Cô không thể chịu được bộ dạng như một lão già ngoài bảy mươi hay tám mươi này của cô nữa rồi, cô đau khổ thét lên, khi y tá phát hiện ra có gì đó không ổn, Cao Sính Đình đã nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất lên rồi hung hăng cào nó lên mặt mình.

“Á!” Hai y tá kinh hoàng nhìn cô, cả người bị dọa đến run rẩy.

Ngay lập tức họ liền lao lên ngăn cản Cao Sính Đình tự tàn phá mặt mình, họ vô cùng khó khăn mới tiêm được cho cô ta một mũi an thần.

Khi Cao Sính Đình tỉnh dậy, phía bên má trái của ta đau rát như lửa đốt, bên tai cô còn vang vẳng một âm thanh, đó chính là tiếng của tin tức trên ti vi, thuốc của một công ty nào đó sản xuất không đủ tiêu chuẩn nên tất cả các nhân viên cấp cao trong công ty đều bị bắt hết.

Cao Sính Đình chợt trợn to mắt.

Đây là công ty của dì cô mà, cô có đến đó vài lần nên đương nhiên là biết.

“Cô Cao, cô tỉnh rồi sao?”

Thì ra là giọng của một phụ nữ trẻ ngồi ở bên cạnh giường, cô nhìn thấy Cao Sính Đình tỉnh dây nên liền tắt điện thoại mình đi rồi nói: “ Nhìn cô Cao bây giờ trông thật nhếch nhác, là do Ngự Văn Đình sao?”

Đôi đồng tử của Cao Sính Đình đột nhiên co lại, bây giờ cô thật sự không muốn nghe tới ba chữ ‘ Ngự Văn Đình’ nữa: “ Cô cút ra ngoài!”

“Trước khi ra ngoài, để tôi nói một số điều với cô Cao đây đã.” Miya Maiko khẽ mỉm cười: “ Sự cố ở công ty của dì cô là do Tập đoàn Phương Thị một tay thao túng, bởi vì cô đã động vào người của Tổng giám đốc Phương.”’

Cô ta nói một cách đầy thương hại: “ Nói chứ cô Cao cũng thật đáng thương. Cô thích Ngự Văn Đình bằng cả trái tim và tâm hồn của mình, nhưng sau cùng lại bị người phụ nữ có scandal với anh ta hủy dung, công ty của dì cũng mất.”

“Dương Yến!” Đáy mắt Cao Sính Đình bây giờ chỉ còn lại lửa hận phừng phừng, cô ta nghiến răng nói: “ Đều là do cô ta! Là cô ta cướp đi người đàn ông tôi thích, là cô ta hại tôi ra bộ dạng này!”

Thấy Cao Sính Đình mặt đầy nộ khí, nụ cười trên khóe môi Miya Maiko lại càng sâu hơn: “ Cô Cao, muốn báo thù không? Tôi có thể giúp cô, cũng không để nhà họ Tống bị liên lụy đâu.”

“Tại sao cô lại giúp tôi?”

Miya Maiko khẽ mỉm cười: “Vì tôi thông cảm với cô Cao, nên muốn góp một phần công sức.”

-

Dương Yến gặp chút khó khăn trong việc tra thông tin nên theo thường lệ, cô lại đi hỏi ‘ Thư kí Tư’

Sau khi hỏi rõ chính sự xong, cô mới thở phào, sau đó cô lại nhắn tin hỏi anh [Sức khỏe của ông Phương tốt hơn chút nào không?]

Trợ lý Tư [Tốt hơn nhiều rồi. ]

DY [Sao anh lại nói chuyện cộc lốc vậy? Bị ông chủ nhà anh ức hiếp sao?】

Nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, Phương Tinh Nghị có hơi bất mãn.

Anh bắt nạt trợ lý Tư khi nào chứ?

Sau đó anh lại dùng ngữ điệu của trợ lý Tư để trả lời, còn tự mình tâng bốc cho mình nữa chứ [Không có a, Tổng giám đốc Phương rất tốt với tôi, không lẽ cô Dương không cảm thấy vậy sao? Ngài ấy còn nuôi cả chó, sống tình cảm như vậy mà.]

DY: [Trợ lý Tư, anh nói chuyện trái với lương tâm không thấy đau lòng sao? 】

DY: [Anh tưởng tôi chưa thấy anh ta đối xử với Vượng Phúc như thế nào sao? Không chăm không lo gì hết, tôi thấy nha, không chừng có một ngày anh ta hại luôn Vượng Phúc mất, trợ lý Tư tôi thấy anh nên ôm nó về đi.]

Phương Tinh Nghị trả lời [Cô Dương,hình như cô rất có thành kiến với Tổng giám đốc Phương a.]

DY: [Tôi đang nói sự thật đó! Tổng giám đốc nhà anh chỉ biết chọc người khác nổi điên thôi, ngoài kiếm nhiều tiền ra thì anh ta còn biết làm gì chứ? Học hỏi anh Lục người ta kìa, vừa đẹp trai mà miệng lại ngọt nữa. ]

Phương Tinh Nghị cười haha.

Anh mới là không thích cái tác phong làm việc tắc trách của Lục Văn Thù thì có!

Phương Tinh Nghị bình tĩnh trả lời [Tổng giám đốc Phương còn biết nhiều thứ nữa a, như là bắn cung, đua ngựa, đấm bốc, v..v, hơn nữa tgp còn có cả giấy phép lái máy bay nữa a! ]

DY: [Biết mấy thứ này thì có ích gì chứ! Không lẽ anh ta tự mình lái máy bay đi nước ngoài sao, nực cười!]

[Cô Dương, cô thật sự có thành kiến với Tổng giám đốc của tôi.]

DY: [Thôi làm việc đây, bye bye! ]

Phương Tinh Nghị nhìn dòng hội thoại cuối cùng, anh vừa tức mà cũng buồn cười.

Chế nhạo anh cả một hồi lâu, bây giờ muốn chạy sao?

Đúng là biết chơi mà

“ Anh hai!” Lục Văn Thù đẩy cửa rồi thong thả bước vào. Cả người người đàn ông này toát ra một vẻ thoải mái thảnh thơi, anh ném hai sấp tài liệu cho Phương Tinh Nghị: “ Xử lý xong hết rồi đó.”

Phương Tinh Nghị nghĩ tới lời Dương Yến nói khi nãy rồi lại nhìn thấy anh ta thì không vui chút nào: “ Cậu còn việc gì phải làm không?”

“Không có” Lục Văn Thù như chưa nhận ra có gì đó sai sai nên còn hưng phấn nói: “Tôi được nghỉ chưa? Ba mẹ tôi đúng lúc mới từ Châu Âu về nên tôi phải đưa tiểu tiên nữ về nhà ăn cơm nữa.”

“ Boss như tôi còn chưa có thời gian nghỉ ngơi mà cậu còn đòi nghỉ ngơi sao?” Nụ cười của Phương Tinh Nghị âm tà: “ Công ty của Yên Cảnh xảy ra chút vấn đề, cậu qua đó giúp đi.”

Lục Văn Thù sững sờ sau đó gào khóc: “Anh hai, anh đừng như vậy mà. Bên đó có chuyện thì anh phái quản lý cấp cao khác đi được mà, tôi còn phải đi sân bay đón người nữa.”

“ Tôi nhờ trợ lý Tư đi dùm cậu.”

…….