Nam Thần Nhà Tôi

Chương 166: Tôi là quái vật hay sao?




Dương Yến không thể lý giải được.

Lục Văn Thù cho cô cái gì mà phải thần bí như vậy?

Phương Tinh Nghị hỏi: "Thế nào?"

"Không có việc gì, hệ thống gửi tin nhắn rác tới.” Dương Yến cất điện thoại di động vào trong túi, đẩy anh: "Bên hồ có rất nhiều người, chúng ta cũng tới xem xem!"

Sau khi đến hồ nhân tạo, Dương Yến thấy một nhóm khoảng mười bác gái đang nhảy múa theo điệu nhạc, đeo trống ở thắt lưng, vừa nhảy vừa đánh trống, trông rất vui vẻ.

Dương Yến đẩy Phương Tinh Nghị tới tìm chỗ ngồi, lấy từ trong túi ra một quả quýt rồi bóc.

"Nhóm các bác này thật sự rất năng động, bằng tuổi của họ sau này chắc em không thể di chuyển được.” Vừa nói, cô vừa cho một miếng quýt vào miệng Phương Tinh Nghị: “Ăn quýt nhiều một chút, có sức khỏe."

Phương Tinh Nghị liếc cô.

Nhóm bác gái nhảy một lúc lâu, toàn thân đầy mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt lại không hề giảm đi, nghỉ ngơi uống nước.

Một cái bác gái nhìn thấy Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị ngồi kia, liền xông tới phía Dương Yến ngoắc: "Tiểu cô nương, đến đây cùng chơi."

"Không không!" Dương Yến khoát tay, hướng bác gái cười nói: "Các bác chơi là được."

"Ai nha, đến đi!" Bác gái trực tiếp tới kéo tay Dương Yến, còn nói: "Điệu nhảy này rất đơn giản, còn có thể giảm béo và điều chỉnh tâm trạng của cô nha.”

Hả?

Tâm trạng của cô rất tốt, sao lại muốn điều chỉnh?

Đầu óc Dương Yến hiện lên dấu chấm hỏi, bị bác gái kéo vào giữa bồn hoa, lại buộc vào bên hông của cô một cái trống nhỏ, âm nhạc vừa lên, một bên nhìn các bác gái nhảy, một bên mơ mơ hồ hồ nhảy theo.

Điệu nhảy này thực sự rất đơn giản, chỉ cần di chuyển đôi chân, vặn eo và đánh theo nhịp trống là chủ yếu.

Sau khi nhảy loạn một hồi, Dương Yến đã làm chủ được nhịp điệu, nhảy hứng khởi, cảm thấy chơi rất vui, trong khi Phương Tinh Nghị ngồi ở chỗ bóng râm lặng lẽ nhìn.

Phương Tinh Nghị chưa bao giờ thấy kiểu nhảy ở quảng trường thế này, nhìn thấy động tác khoa tay múa chân của Dương Yến, nhìn không được cười nhẹ.

Người phụ nữ này đôi khi rất đáng yêu.

Nhóm bác gái nhảy được một lúc, âm nhạc thay đổi, là một bài hát dân ca rất nhiệt tình, nhóm bác gái cũng hát theo, thắt lưng uốn éo, trùng hợp Dương Yến cũng biết, cũng hát theo.

Dương Yến nhảy một hồi, quay đầu gặp phải ánh mặt của Phương Tinh Nghị, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào cô và cười, nhanh chóng quay người đi khuôn mặt đỏ lên, cực kỳ nóng hổi.

Xong đời, có phải mình khiêu vũ rất buồn cười hay không?

Nửa cuối cô miễn cường nhảy cho xong, toàn thân đầy mồ hôi, cô đem trống trả lại cho các bác gái, nói: “Cám ơn!”

"Cám ơn cái gì nha, cô vui vẻ là được." Bác gái cười nói, khuỷu tay đẩy cô một cái: "Chồng của cô nhìn cô nhảy múa rất vui, cũng chưa bao giờ rời mắt. Tiểu cô nương, các ngươi còn trẻ, cuộc sống hạnh phúc là điều quan trọng nhất, và cuộc sống sẽ luôn tốt đẹp hơn.”

Dương Yến biết bác gái chắc là thấy Phương Tinh Nghị ngồi xe lăn, cho nên mới nhắn nhủ như vậy, cô gật đầu trở về phía bên Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị đưa khăn tay cho cô: "Vừa rồi nhảy nhìn rất đẹp."

"Khụ khụ! Cám, cám ơn." Dương Yến kịch liệt ho khan, cô biết mình bộ dáng vừa rồi của mình chắc chắn rất buồn cười, mấy giây sau mới phản ứng được, sững sờ nhìn Phương Tinh Nghị.

Giống như có gì đó không đúng.

Dương Yến hỏi: "Phương tổng?"

Phương Tinh Nghị nhìn cô, có chút nhíu mày: "Ừm?"

"Tôi, tôi chỉ gọi vậy thôi.” Dương Yến rất xấu hổ, cô cứ thấy có gì đó không phù hợp, Phương tiểu thúc tỉnh rượu, vừa rồi cô ở trước mặt anh còn nhảy ở quảng trường, quá bối rối.

Cô không biết làm sao để nói chuyện cùng Phương Tinh Nghị, thấy đằng xa có chỗ bán kem liền nói muốn đi mua đồ, cuống quýt chạy khỏi đây.

Phương Tinh Nghị nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, có chút buồn bực: "Tôi là quái vật hay sao?”

Nói chạy liền chạy?

Đến quán bán kem, Dương Yến hỏi: "Ông chủ, có nước khoáng không?"

"Có!"

Kem quá lạnh, Dương Yến không có ý định để Phương Tinh Nghị ăn, nên mua cho một chai nước cho anh, mua kem cho mình, lúc trả tiền bên cạnh có hai cậu bé tiến đến.

Dương Yến liếc mắt nhìn, thấy chiếc mũ đứa trẻ đôi có chút quen thuộc: “Trường Bình?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, trên mặt còn đeo khẩu trang, nhìn thấy Dương Yến thì mắt sáng lên: “Chị, thật là trùng hợp.”

Vừa nói cậu bé vừa muốn tháo khẩu trang xuống.

"Đừng đừng, em cứ mang đi!" Dương Yến ngăn cậu bé tháo khẩu trang xuống, hướng mắt nhìn Phương Tinh Nghị, cô sợ anh sẽ nhìn thấy tướng mạo Trường Bình.

Trường Bình a một tiếng, nhịn không được nói: "Thế nhưng lúc em ăn kem vẫn phải tháo khẩu trang xuống nha.”

Dương Yến: "..."

Sau khi cầm ly kem, hai người đi về hướng xe, Trường Bình tháo khẩu trang xuống.

Hóa ra hôm nay Trường Bình ra ngoài vận động thể thao, đi ngang qua bên này, muốn chạy quanh hồ nhân tạo hai vòng sau đó trở lại, không nghĩ tới lúc mua kem gặp được Dương Yến.

"Em sao lại vận động được như vậy?" Dương Yến hỏi: "Những cái kia đều là hoạt động của người lớn, em nên chọn hoạt động phù hợp, nếu không thân thể sẽ không phát triển nha.”

"Không sao, mỗi tuần cũng chỉ có hai ba ngày thôi." Trường Bình nói, đứng thẳng cho Dương Yến nhìn: "Chị nhìn xem, em rất cao nha.”

Dương Yến đo đo, thật đúng vậy.

Nghĩ lại Ngự Văn Đình kia là người rất cao, Trường Bình cao như vậy hẳn là do gen di truyền tốt. Sau khi nói một chút chuyện hằng ngày, Dương Yến mới nhớ tới sự việc kia, liền không nhịn được hỏi: “Em họ Tống, là ba họ Tống hay là mẹ họ Tống?”

"Là họ mẹ." Trường Bình nói: "Mẹ nói đợi ba xuất ngũ trở về sẽ mang họ ba.”

"Mẹ của em có phải là Tống Tĩnh Hòa không?”

Trường Bình không nói, đột nhiên rất cảnh giác.

Phản ứng của cậu bé như vậy, Dương Yến cũng có thể hiểu được, dù sao hai người chỉ ở chung được hai lần, cũng không quá thân quen: "Chị không có ác ý, chỉ là chị quen biết mẹ em, nhìn thấy em và cô ấy có con mắt rất giống nhau.”

"Thật?"

Dương Yến gật gật đầu, kéo cậu bé ra ngoài, chỉ vào Phương Tinh Nghị ở phía xa cho cậu bé nhìn: “Bình thường em hẳn là có xem báo, người kia là Phương tổng của Phương thị, hắn cùng mẹ của em…”

"Em biết, hắn đính hôn cùng mẹ em.” Trường Bình ngắt lời Dương Yến, sau đó nhìn chằm chằm Phương Tinh Nghị, thầm nói: "Không đẹp trai như ba em."

Dương Yến nghĩ thầm: Đây chính là người về sau em phải gọi Nhị thúc nha.

"Chị, chị có thích hắn hay không?" Trường Bình bỗng nhiên nhìn về phía Dương Yến, hưng phấn nói: "Nếu như chị thích hắn, em cùng mẹ sẽ hủy hôn ước, nếu chị muốn giúp đỡ thì cứ nói.”

"Chị... Khụ khụ, chúng ta không nói chuyện này." Dương Yến không muốn nói cái này, miễn cưỡng chuyển chủ đề: “Chị có một số việc có lẽ nói với em cũng không phải là điều tốt, em có muốn nghe không?”

Sau khi cô biết Trường Bình là con của Ngự Văn Đình cùng Tống Tĩnh Hòa, vừa muốn đem chuyện của Ngự Văn Đình nói cho Trường Bình, nếu không Tống Tĩnh Hòa cũng Phương Tinh Nghị kết hôn, mối quan hệ này thật quá xấu hổ.

Dù cô có tâm tư riêng cũng được..

Trường Bình tò mò, liền nói: "Chị, chị nói đi, sức chịu đựng của em rất tốt.”

"Thật ra..." Dương Yến giật giật môi, vừa định cùng Trường Bình nói.

Điện thoại di động của Trường Bình vang lên.

Sau khi trả lời điện thoại xong, cậu bé hưng phấn trở về nói cùng Dương Yến: "Chị, mẹ em nhận được quà ba gửi cho em qua một người bạn, hiện đang trên đường trở về, em phải về bây giờ.”

"Ừm, đi thôi." Dương Yến không có ý định nói với cậu bé chuyện kia: “Chuyện chúng ta có quen biết, đừng nói cho mẹ em, được không? Mẹ em không muốn em bị người khác nhận ra, nên em cứ coi chị như người xa lạ.”

"Em biết!" Trường Bình dùng sức gật đầu: "Nhưng trong lòng em chị vẫn là một người bạn. Chị, nếu chị thích chú kia, có thể nói với em, em rất vui lòng để hắn cùng mẹ em giải trừ hôn ước.”

Dương Yến không nhịn được cười.

Dựa theo mối quan hệ của Ngự Văn Đình cùng Phương Tinh Nghị mà nói, tiếng “chú” này cậu bé gọi không hề sai.