“Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, có người muốn có một cuộc sống phẳng lặng, có người muốn tỏa sáng, Dương Yến là vế trước.” Yên Cảnh Niên nói: “Cô ấy vẫn nghĩ rằng tai nạn xe là do cô ấy gây ra, trong lòng vẫn luôn rất áy náy.”
“Nên Phương thị là một chuyện lớn, cô ấy liều mình ôm đồm tất cả lên người mình, muốn thay anh bảo vệ Phương thị. Anh hai anh có bao giờ nghĩ nếu như cô ấy biết tất cả những điều này đều là kế hoạch của anh, là anh đang lừa cô ấy, cô ấy sẽ thế nào?”
Từ ngữ của Yên Cảnh Niên rất sắc bén, nói trúng tim đen của Phương Tinh Nghị.
Vẻ mặt người đàn ông âm u như nước.
Không biết tại sao, nghĩ đến lúc Dương Yến biết tất cả những chuyện này là do anh lên kế hoạch, lộ ra tâm trạng sụp đổ, anh cảm thấy trái tim mình đau như có ai đang nắm chặt lấy.
Anh tung hoành trong giới kinh doanh đã rất nhiều năm, lợi dụng qua rất nhiều người, lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác này.
Mà anh rất không thích nó.
“Được rồi, lão tam.” Thấy bầu không khí càng trở nên gay gắt, Lục Văn Thù xen vào: “Anh ba chỉ muốn phát huy hết tiềm lực của Dương Yến mà thôi, không được coi là lợi dụng, lại nói, anh ba mang lại cho Dương Yến không ít lợi ích.”
“Anh ba đưa Dương Yến vào kế hoạch này vốn là sai, cậu còn nói giúp anh ba?” Yên Cảnh Niên lập tức trừng mắt với Lục Văn Thù: “Nếu như cô ấy là em gái của cậu, cậu sẽ nói như vậy sao!”
Lục Văn Thù nhún nhún vai: “Em là con một, không có em gái nha. Này lão tam anh mới quen Dương Yến có mấy ngày, anh bảo vệ cô ấy như vậy, thế nào, rung động với cô ấy rồi?”
“Tôi chỉ không muốn chuyện của Phương thị đều đè nặng trên người cô ấy.”
“Ồ! Sao em càng nghe càng cảm thấy anh có ý với Dương Yến?”
“……”
Phương Tinh Nghị nghe cuộc nói chuyện của họ trong lòng rất không thoải mái, cảm giác buồn bực đang lan ra.
Phương Tinh Nghị thô lỗ nói: “Tôi làm chuyện gì cũng biết chừng mực, hai cậu nói ít đi hai câu đi. Tôi đã tỉnh rồi, gánh nặng sẽ không còn đè nặng trên người cô ấy nữa, nhưng cũng không cần hai người giúp.”
“Anh hai, đã nói rõ ràng, có chuyện gì ọi người sẽ cùng nhau giải quyết.” Lục Văn Thù không hài lòng, lại lo lắng nói: “Chúng ta đều không biết Phương Chính Thành sẽ dùng thủ đoạn gì, chả lẽ muốn bọn em nhìn anh xảy ra chuyện?”
“Tôi làm chuyện gì, có rủi ro hay không, các cậu còn không biết sao?” Phương Tinh Nghị khẽ cười, lời nói rất ung dung.
“Nhưng….”
Lục Văn Thù vẫn không yên tâm, Yên Cảnh Niên kéo anh ta, ngắt lời anh ta đang nói: “Được rồi, anh hai biết chừng mực, bây giờ cậu cảm thấy buồn chàn thì đi chơi bowling đi.”
Lục Văn Thù bĩu môi: “Bowling không vui chút nào.”
Đi qua đi lại cả đêm, Yên Cảnh Niên có chút buồn ngủ, không muốn lề mê ở đây nữa, kêu Lục Văn Thù cùng về.
“Vậy em ôm cô ấy lên giường rồi đi.’ Lục Văn Thù xắn tay áo lên muốn làm việc, thương hoa tiếc ngọc nói: “Người Dương Yến thật là một người phụ nữ xấu, ngủ như này cũng không thoải mái.”
Tay vẫn còn chưa chạm đến eo của Dương Yến, liền bị một bàn tay lớn kéo lại.
Sức lực giống như sắt khiến Lục Văn Thù phải nghiến răng, hít một hơi: “Tôi đi, tôi biến thành một con gà yếu ớt rồi sao? Anh hai anh mới tỉnh lại có cần phải dùng sức thế không?”
Phương Tinh Nghị ném tay anh ta ra, khó chịu nói: “Về với Cảnh Niên đi.”
“……”
Giọng nói khiến cả người Lục Văn Thù mơ hồ, thu lại móng vuốt của mình.
Lục Văn Thù dường như ngửi thấy mùi gì đó, nhưng thấy Phương Tinh Nghị nheo mắt lại, vẻ mặt thờ ơ, dường như là anh ta nghĩ nhiều, sau khi bị Yên Cảnh Niên kéo không thể không rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng, Lục Văn Thù nghĩ một lúc, hỏi Yên Cảnh Niên: “Vừa rồi anh hai đang che chở cho con sao?”
Yên Cảnh Niên “hừ” một tiếng: “Ai bảo cậu muốn chạm vào Dương Yến.”
“Mẹ nó! Tôi thật lòng muốn đưa cô ấy lên giường để ngủ?” Lục Văn Thù thực sự oan ức mà, lại nhanh chóng phản ứng lại: “Không phải chứ, anh hai có ý với Dương Yến.”
“Mẹ ơi, trước khi chết tôi còn có thể thấy được anh hai rung động với phụ nữ, trinh tiết của tôi giữ gìn được rồi.’
Yên Cảnh Niên đầu đầy những đường màu đen.
Từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, Dương Yến cuối cùng mới được ngủ một giấc bình thản, rất thoải mái.
Mặc dù giường có chút nhỏ, dường như cô bị ai đó siết chặt, mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, sau đó phát hiện cô đang nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh cô chính là Phương Tinh Nghị, hai người đắp một chiếc chăn, không có bất kỳ khoảng cách nào.
Dương Yến mơ hồ.
Cô được ôm lên giường bệnh lúc nào?
Với sự tiếp xúc gần như vậy, cô phát hiện cằm người đàn ông chi chít râu, cái gáy thon dài, yết hầu lồi lên trong rất gợi cảm.
Chỉ cần nằm ngủ ở đó, giống như một mỹ nam đang ngủ.
Dương Yến nhìn chằm chằm vào yết hầu của anh, giống như một công tắc nhỏ, cô không nhịn được liền đưa ngón tay ấn.
Thật cứng, không ấn xuống được.
Dương Yến vẫn muốn ấn xuống một chút, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng “ưm”, giọng nói trầm và khàn, cô cứng người, tay vẫn chưa kịp thu lại, đã bị Phương Tinh Nghị bắt lấy.
Vẻ mặt Phương Tinh Nghị hơi tối lại, mấp máy môi: “Cô Dương, cô có thấy yết hầu của ai dùng để chơi không?”
“Anh Anh Anh….” Dương Yến trừng mắt nhìn anh giống như gặp quỷ, vui vẻ, phấn khích, chua xót khổ sở…..hứng thú gào thét trong lòng, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Gần nửa tháng, cuối cùng anh cũng tỉnh.
“Anh dọa chết tôi rồi, tôi vẫn cho rằng anh không tỉnh lại được.” Dương Yến đập đầu vào cánh tay anh, sự lo lắng trong nửa tháng cuối cùng cũng được rũ bỏ, khóc một cách dữ dội: “Thiếu chút nữa tôi trở thành tội nhân thiên cổ rồi.”
Phương Tinh Nghị cười.
Thực ra sau khi Dương Yến tỉnh lại, anh cũng đã tỉnh, chỉ là không có mở mắt ra, thật không ngờ Dương Yến nghịch ngợm là ấn yết hầu anh, nhìn thấy anh mở mắt lại khóc dữ dội như vậy.
Phụ nữ thật sự là một loại động vật kỳ quái, cảm xúc nói thay đổi là thay đổi.
Dương Yến khóc một lúc.
Sau khi nhìn thấy một mảnh ướt trên áo của Phương Tinh Nghị, cô mới biết bản thân mình làm ra chuyện gì, mặt cô đỏ lên, dùng cả chân và tay để xuống giường.
Giường bệnh rất cao, chắc là do Yên Cảnh Niên làm.
Thật xấu hổ, để cô nằm giường phụ không được sao, người cô to như vậy, buổi tối sẽ không đè vào Phương Tinh Nghị chứ?
Dương Yến xuống giường liền đứng ở đó nghĩ ngợi lung tung.
Mà Phương Tinh Nghị nhìn vết thương trên mặt cô, đôi mắt hiện qua tia sắc bén, có chút không kiểm soát được, ngón tay men theo viền vết thương, thấp giọng nói: “Đau không?”
“Vẫn, vẫn tốt.” Vì hành động của anh, Dương Yến nói có chút không lưu loát: “Thực ra không sao, anh Yên nói sẽ không để lại sẹo, tổng giám đốc Phương anh không có việc gì là tốt rồi.”
Cô hỏi: “Tổng giám đốc Phương anh có đói không, tôi đi mua cho anh một ít đồ ăn.”
Phương Tinh Nghị nhìn xung quanh: “Không phải có điện thoại cố định sao, gọi người mang đến được rồi.”
Mặt của Dương Yến nóng bừng lên.
Cô đến đây mấy lần, lại không phát hiện ra ở đây có một chiếc điện thoại bàn, thật ngu ngốc!
Dương Yến dùng một tiếng ho để che giấu sự bối rối của mình, cô gọi cho y tá, muốn một chút đồ ăn sáng dinh dưỡng, nào ngờ, mỗi một cử động của cô đều rơi vào trong mắt của Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị cong môi, đáy mắt tràn đầy ý cười, rất nhanh bữa sáng Dương Yến gọi được vệ sĩ mang vào, cô vừa muốn hỏi Phương Tinh Nghị có muốn cô đút cho không.
Phương Tinh Nghị nhìn ra ý muốn của cô nhưng lại ngập ngừng, khóe miệng nhếch lên: “Cô nâng giường lên, chân của tôi không có cảm giác, chứ không phải là tay không có cảm giác.”
Chú nhỏ Phương vẫn không biết việc chân của anh ấy hoại tử sao?
Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Dương Yến đi qua nâng giường lên, nhân tiện đặt chiếc bàn ăn nhỏ bên cạnh: “Tổng giám đốc Phương, mấy ngày nay anh đã không ăn, ăn môt chút cháo trắng trước để là ấm dại dày, có thể sẽ không có mùi vị gì.”