Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 5: Bệnh nhân và bác sĩ




Lúc buổi tối, Terry hào hứng về phòng, nằm gối lên cái gối mềm mại trên chiếc giường nhỏ màu xanh da trời, cầm máy tính bảng, mở Wein, thấy chú Ansel trên mạng, cậu liền cười ngọt ngào. Cậu rất thích chú Ansel, chỉ mới gặp lần đầu tiên thôi đã thích rồi, đó có phải là duyên phận không?

Terry gọi thoại cho chú Ansel, nói: "Chú ơi, chú có bận gì không?"

Cận An nhanh chóng phản hồi, "Không, chú không bận."

"Vậy chú đang làm gì vậy? Cháu vừa ăn tối xong, Miêu Miêu làm cho cháu bánh mì Mexico, cuốn trông rất đẹp, hương vị rất thơm, cháu rất thích ăn." Terry không quên táp táp miệng, cho thấy cậu rất thưởng thức bữa tối.

Đầu kia, Cận An nghe được tiếng nói êm ái của Terry, còn cả âm thanh do cậu phát ra liền không nhịn được bật cười, anh cảm thấy nói chuyện với Terry lúc nào cũng vui vẻ.

"Sướng nhỉ, chú còn chưa ăn tối đây."

Terry nhìn đồng hồ, phát hiện sắp tám giờ, chú Ansel còn chưa ăn cơm? Cậu thấy chú thật đáng thương, hỏi: "Vì sao chú còn chưa ăn?"

Cận An dừng lại, đủ hương vị nhất thời sôi sục trong lòng, anh có thể nói với cậu bé đáng yêu kia là anh không ăn nổi sao? Dạo gần đây anh càng ngày càng ít ăn, sau khi ăn còn bị nôn, dần dần không ăn nữa, chỉ uống nước, anh sợ có một ngày, ngay cả nước anh cũng nôn, có phải khi đó anh cách cái chết không còn xa?

Anh cười khổ, lại nhớ Terry còn đang chờ câu trả lời của mình liền nói: "Vì chú không biết nên ăn gì, cho nên còn đang nghĩ, đến giờ vẫn chưa ăn."

Đôi mắt to tròn của Terry xoay vòng, "Chú ơi, thế chú có muốn ăn bánh mì Mexico không, ngon lắm đó. Lần gặp mặt tới, cháu sẽ bảo Miêu Miêu làm thêm cho chú một phần, để chú nếm thử bánh mì Mexico do Miêu Miêu làm, thế nào? Nhưng bây giờ chú nên tự làm hoặc ra ngoài mua, Miêu Miêu nói nhất định phải ăn đúng giờ giấc thì thân thể mới khỏe mạnh, sau khi ăn no cũng sẽ vui vẻ."

Cận An nghe Terry nói vậy, cơn thèm ăn dâng lên một chút, anh gật đầu, mới phát hiện Terry hoàn toàn không thể thấy, đành phải nói: "Chú biết rồi, chú sẽ ăn."

Terry cười hì hì, "Vậy thì tốt, chú cũng là cậu bé ngoan, Terry không quấy rầy chú ăn tối nữa, lần tới chúng ta nói chuyện nhé, bye bye."

Nếu trước mặt Cận An có một cái gương, anh sẽ thấy ánh mắt của mình cực kỳ dịu dàng, nếu trẻ con chính là tiểu thiên sứ đáng yêu trong sáng nhất thì Terry chính là món quà mà Thượng Đế mang đến cho anh, vào thời điểm anh đang rất đau khổ.

"Bye bye Terry."

Cận An bỏ điện thoại đã cố ý mua trên đường về xuống, đi vào phòng bếp, bánh mì Mexico à? Anh không am hiểu nấu nướng, nhưng trong bếp có thực đơn gọi món bên ngoài, biết đâu lại tìm thấy bánh mì Mexico. Anh xem một lúc, tìm thấy một nhà hàng, gọi điện mua một bánh mì Mexico về.

Nhưng khi bánh mì được đưa đến, Cận An mở hộp đựng ra, nhìn bánh mì Mexico mua cũng không tệ lắm, nhưng nháy mắt liền có cơn buồn nôn xực lên, nhưng nghĩ đến những điều Terry nói, anh vẫn cầm lên cho vào miệng, nhưng mới chỉ một miếng, hàng lông mày anh đã nhíu lại, có ngọt có chua, cũng không chua ngọt ngon miệng như Terry nói. Giây tiếp theo, Cận An chạy vào toilet nôn, anh vẫn không cách nào ăn được.

"Ting ting ting ting." Điện thoại bàn trong phòng reo.

Cận An lau miệng, ra ngoài phòng khách cầm điện thoại đang reo lên, là Lâm Trường Ca, mỗi ngày gọi đến một cuộc, mưa gió cũng không đổi, "Anh Lâm."

Lâm Trường Ca nghe giọng Cận An, thở dài, xoa xoa chân mày, "Ansel, hôm nay cậu thế nào?"

"Vẫn như trước, không có gì thay đổi." Chẳng qua làm quen được một cậu bé đáng yêu, như một tiểu thiên sứ.

Lâm Trường Ca cũng biết sẽ không hỏi được gì, chỉ cần Ansel không muốn, không ai có thể buộc anh chịu khuất phục, anh ta đành phải nói mục đích cuộc điện thoại này ra: "Ansel, anh đã nhờ một người bạn ở nước M giúp tìm một bác sĩ, đang ở thành phố C, nghe nói là một giáo viên cũ dạy tâm lý học, sau khi về hưu liền mở một phòng khám bệnh tâm lý, rất nhiều danh nhân đã tìm đến ông ấy để chữa trị trở ngại tâm lý, thêm nữa, bọn họ rất giữ kín lý lịch của khách hàng. Anh đã hẹn gặp ông ấy vào mười giờ sáng mai theo giờ nước M, cậu đi gặp được chứ?"

Cận An mím môi, cúi xuống, im lặng nhìn sàn nhà, thật ra anh không muốn nói chuyện bí mật của mình với người không quen biết, nhưng anh cũng biết, anh cần chữa trị, cần bác sĩ trợ giúp, bằng không, anh thật sự sẽ cách cái chết không xa.

"Em biết rồi, mai em sẽ đi."

Lâm Trường Ca nghe Cận An đáp ứng cũng thở ra, anh ta chỉ sợ Ansel ở nước M một mình, kiên cường chống chọi, cuối cùng không chịu nổi, vậy thì thật sự sẽ không ổn, huống hồ bác sĩ tâm lý già mà người bạn kia đề cử, Lâm Trường Ca cũng có lòng tin, chỉ hi vọng dưới sự trợ giúp của bác sĩ kia có thể giúp Ansel tốt hơn, anh ta liền cám ơn trời đất.

Cận An và Lâm Trường Ca trò chuyện một lúc mới dập máy, anh nhìn món bánh mì Mexico đã lạnh tanh, cuối cùng thu dọn ném vào thùng rác, cầm điện thoại di động về phòng. Đối diện với căn phòng quạnh quẽ, có lẽ người khác sẽ thấy buồn, nhưng với Cận An thì hiện tại là sự an tâm hiếm có, bởi vì chỉ có chính anh, không có ai khác, anh có thể thả lỏng, làm chính mình.

Ngày thứ hai, Katrina đưa Terry sang nhà bà cụ hàng xóm, nhờ bà ấy trông Terry rồi mới lái xe đến chỗ ông Boss đáng yêu.

Chỗ làm việc của Katrina ở một tầng trong tòa cao ốc lớn nhất địa phương, Boss của cô, ông già đáng yêu ấy tên là Raymon Hope, là giáo sư có tiếng trong ngành tâm lý học nổi danh của thành phố C nước M cũng như toàn thế giới, bây giờ đã về hưu, mở một phòng khám tâm lý trong nội thành. Còn cô vì từ nhỏ bị lừa bán lưu lạc sang nước M, được Raymon phát hiện, về sau Raymon dựa vào một vài mối quan hệ liền nhận cô làm cháu gái, cho nên tất cả mọi thứ cô có đều là do Raymon mang đến.

Đi khoảng 40 phút, Katrina đến phòng khám bệnh tâm lý, bây giờ mới là chín giờ sáng. Amy thấy cô liền cười hì hì, "Boss đến rồi. Đang trong phòng làm việc đó."

Lý do gọi Raymon là Boss là vì sở thích của ông ấy, ông ấy cảm thấy được người khác gọi là Boss sẽ trẻ hơn, có sức sống hơn, ưu tú hơn. Bọn họ cũng vui vẻ làm theo sở thích của ông già đáng yêu ấy, ào ào đổi giọng không gọi ông là Dr. Hope mà gọi là Boss.

Katrina gật đầu, vào văn phòng của mình cởi áo khoác ngoài và túi, lấy hai cốc trà rồi đến phòng làm việc của Raymon, gần đây ông ấy thích uống trà nước Z, còn nói trà nước Z nên để người nước Z pha mới ngon, cho nên Katrina buộc phải hóa thân thành cô bé pha trà.

Đi vào trong phòng làm việc, Raymon trông thấy Katrina, mặt liền cười tươi như hoa, "Ưu Ưu, trà ông đâu." Raymon không gọi tên tiếng anh của Katrina mà gọi tên tiếng Trung được khắc trên sợi dây chuyền duy nhất mà cô có lúc đầu, Giản Ưu, mới đây ông ấy mới học tiếng Trung, cho nên rất thích gọi Giản Ưu là Ưu Ưu. Tuy Giản Ưu được Raymon nhận nuôi cho nên mang quốc tịch nước M, nhưng Raymon cảm thấy con người không thể quên gốc, cho nên đã mời một giáo sư dạy Trung văn cho Giản Ưu, bởi vậy Giản Ưu đọc viết dịch tiếng Trung hoàn toàn không có vấn đề.

Giản Ưu đưa trà cho Raymon rồi ngồi xuống, chậm rãi uống một ngụm mới hỏi: "Raymon, ông gọi cháu đến làm gì vậy? Ông chưa quên là cháu đang nghỉ phép đấy chứ, cháu đã đáp ứng là sẽ cùng Terry đến dự lễ khai giảng nên không muốn nhận thêm việc đâu."

Raymon hừ một tiếng, trợn mắt nhìn Giản Ưu, "Con bé kia, đừng có từ chối nhanh thế, nếu cháu biết khách hàng là ai, ông chắc chắn cháu sẽ đồng ý." Raymon biết con bé này rất yêu thích người kia.

Giản Ưu nhướng mày, rất ngạc nhiên với lời này của Raymon, cô không tin Raymon không biết tầm quan trọng của Terry với cô, cô không thấy có khách hàng nào lại so được với Terry, cho nên cô bình tĩnh uống trà, không muốn hỏi Raymon khách hàng là ai.

Raymon giả bộ tức giận, lấy danh sách cho Giản Ưu xem, còn chỉ vào một hàng chữ phía trên, "Cháu xem đây, người này tên là Ansel Kin, hẹn mười giờ gặp, cháu thật không muốn đi?" Raymon còn cố ý đọc dài cái tên ra, sau đó cực kỳ đắc ý thấy được Giản Ưu ngạc nhiên và ngây ra.

"Ansel Jin?" Là người đó ư?

Raymon rất vui sướng, ông ấy nói: "Là một khách hàng cũ của ông giới thiệu cậu ấy đến, nhưng lại do người đại diện của cậu ấy liên hẹ, tình huống thế nào không tiết lộ, nói rằng nên để cậu ấy tự nói sẽ tốt hơn." Một lúc sau, Raymon nghiêm chỉnh nhìn Giản Ưu, "Ưu Ưu, cháu có muốn nhận không?"

Giản Ưu mím môi, cúi đàu suy nghĩ mới gật đầu, "Cháu nhận."

Song sắc mặt Raymon càng nghiêm túc hơn, không còn vẻ vui đùa, ông ấy nói: "Ưu Ưu, cháu nhận không có vấn đề, ông tin vào sự chuyện nghiệp của cháu, cho nên cháu nhất định phải nhớ, tuy cậu ấy là ca sĩ cháu ngưỡng mộ, thế nhưng, giữa bác sĩ và người bệnh không thể xuất hiện tình cảm khác, cho nên, nếu cháu sinh ra tình cảm giác khác với cậu ấy, cháu nhất định phải rút ra, hiểu không?"

Giản Ưu bật cười, nhưng cô cũng nghiêm túc nhìn Raymon nói: "Raymon, cháu biết những nguyên tắc cấm kỵ khi làm bác sĩ tâm lý, cho nên ông nói cháu đều hiểu, với lại, cháu chỉ thích ca nhạc của anh ta, còn bản thân anh ta, đến thưởng thức cháu còn không có, chúng cháu là người xa lạ."

Raymon bĩu môi, cậu ta chính là người tình trong mộng của vô số người, ông ấy tin thứ như tình cảm không thể nói có là có nói không là không, ai biết chung đụng với nhau có nảy lửa nên tình yêu hay không? Cho nên ông ấy chỉ nhắc nhở Ưu Ưu thôi, có điều nếu quả thật điều đó sảy ra thì sẽ có chút phiền phức.

Giản Ưu cầm bản hợp đồng, nhìn đồng hồ, sắp chín rưỡi rồi, cô nên chuẩn bị đến đợi bệnh nhân, Ansel Jin, không ngờ là anh. Cho nên, có phải cô đã đúng khi đoán rằng anh gặp vấn đề gì trong lòng? Đúng là cô thích bài hát của anh, cho nên muốn giúp đỡ anh, cô còn muốn nghe âm nhạc trước kia của anh, cũng muốn nghe càng nhiều bài hát hay của anh.