Nam Thần Nhà Cô Có Bệnh

Chương 24: Bí mật và quà tặng




Cận An ngồi tàu đến cao ốc, không do dự như trước mà đi lên phòng khám của Raymon. Giản Ưu đã tới từ lâu, đang ngồi xem ghi chép sáu lần trị liệu hơn một tháng qua của Cận An, cô đọc lại kỹ càng, thỉnh thoảng hàng lông mày nhăn lại, cầm bút viết gì đó vào cuốn vở bên cạnh.

Cận An gõ cửa, nghe thấy Giản Ưu đáp lại mới mở cửa vào, "Bác sĩ Katrina."
Giản Ưu đứng lên, cầm vở, đi về phía Cận An, "Chúng ta vào trong nói chuyện." Anh gật đầu.

Đối thoại giữa bọn họ hết sức tự nhiên, có một số việc, Giản Ưu có thể cảm nhận rõ rằng Cận An đang dần trải lòng. Đặc biệt là hôm nay, cô nhìn ra tâm trạng anh rất không tệ.

Trong xã hội hiện nay, trong lòng mỗi người đều có trở ngại, tình huống như thế rất bình thường, có những người dựa vào chính mình khiến chúng biến mất, có những người thì càng lún sâu, cũng có những người không muốn thừa nhận, dùng cách lảng tránh thôi miên bản thân, đến khi bạo phát sẽ hại người hại mình. Đồng thời, dù là cùng loại hình, cùng một loại trở ngại tâm lý, ở mỗi người lại có những biểu hiện khác nhau.

Giản Ưu cho rằng Cận An thuộc loại người nửa lảng tránh, dĩ nhiên, trong mỗi chúng ta đều tồn tại những bí mật không muốn người khác biết, điều ấy cực kỳ bình thường, cho dù là vợ chồng thân mật, bố con, mẹ con cũng sẽ có những bí mật nhỏ giữa đôi bên. Với người mắc bệnh tâm lý càng như thế, là một bác sĩ tâm lý, Giản Ưu tôn trọng bệnh nhân, cho họ có không gian riêng, nếu không muốn nói thì cô sẽ không cưỡng ép.

Tuy nhiên, đôi lúc, Giản Ưu cảm thấy mình càng ngày càng không bình thường, bởi vì cô muốn thăm dò nội tâm Cận An. Chuyện này với cô vô cùng nguy hiểm, nó đã đụng chạm đến đạo đức nghề nghiệp và nguyên tắc của một bác sĩ tâm lý. Cho nên, gần đây, Giản Ưu đã có ý nghĩ muốn chuyển Cận An sang cho Raymon phụ trách, nhưng mỗi lần định nói lại không nỡ.

Cận An thấy Giản Ưu lơ đễnh liền cảm thấy hơi lạ, "Bác sĩ Katrina, cô sao thế?"

Giản Ưu bị hỏi liền nhanh chóng tỉnh táo, cô cười cười, "Không có gì, chỉ đang nghĩ hình như hôm nay anh rất vui?"

Cận An sờ sờ lên mặt, anh biết không tự chủ nhạy bén, cho nên cô nói anh vui anh sẽ tin, anh đã biểu hiện ra sự vui vẻ đó sao? Vì những fan hâm mộ đáng yêu trong ga tàu ấy ư? Anh nói: "Trước khi tới tôi có gặp mấy cô gái, họ là fan hâm mộ của tôi."

"Vậy ư? Thế mấy người có nói chuyện gì không?"

"Họ nói, so với điều gì thì họ chỉ cần biết tôi được mạnh khỏe. Tôi không biết họ lại lo lắng đến thế, có cô gái còn hi vọng thỉnh thoảng tôi cho họ biết một chút tin tức, nói với họ tôi vẫn bình an." Cảm giác được quan tâm ấy thật vui vẻ, ấm áp, đồng thời còn mang theo chút áy náy.

Đúng vậy, là áy náy. Đó là lần đầu tiên Cận An có cảm giác ấy từ lúc tuyên bố rời khỏi giới âm nhạc, ra khỏi vòng giải trí, trừ để lại một video không tính là giải thích và một ca khúc, anh cứ bỏ đi như thế, thật sự có lỗi với những người luôn ủng hộ anh, họ thình lình nhận được tin tức, phải lập tức chấp nhận sự thật anh rời đi mà không có sự chuẩn bị về tâm lý, chắc chắn tâm trạng của họ tràn đầy sự khó hiểu, khó chịu, lo lắng, có lẽ còn có một chút phẫn nộ.

Tay Cận An đặt trên đùi nắm chặt, buông ra rồi nắm chặt, lặp đi lặp lại, "Katrina, tôi đã đồng ý với thỉnh cầu của họ. Tôi cảm thấy áy náy, cảm thấy mình đã làm tổn thương họ, trước đây tôi đã không chú ý đến tâm trạng của họ."

"Vì sao lại không chú ý?" Trái tim Giản Ưu thắt lại, cô thấy đây là một cơ hội, nếu Cận An sẵn lòng trả lời câu hỏi đó của cô, vậy thì nói cách khác, anh sẵn lòng từ từ nói đến chuyện trong vòng giải trí. Giản Ưu cũng đoán được sơ sơ, trở ngại tâm lý lớn nhất của anh chính là bắt đầu ở vòng giải trí.

"Vì sao ư?" Lúc này Cận An sững ra, anh nhìn Giản Ưu, mắt không chớp lấy một lần. Rõ ràng ánh mắt không tụ, nhưng anh có thể nhìn ra sự cổ vũ và lý giải trong ánh mắt của cô.

Thế là, anh liền mở miệng nói: "Lúc đó, cả người tôi như trở nên vô tri vô giác, đầu óc rối loạn, nhưng tôi vẫn không thể tỏ ra bản thân không bình thường, do đó một mực kiềm chế. Mãi đến cái ngày tôi quyết tâm muốn rút lui, không thể nghĩ nổi đến những chuyện khác, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đó, nhưng giờ tôi đã biết họ khoan dung cỡ nào với sự vô trách nhiệm của tôi."

"Trạng thái hỗn loạn, lo lắng đó như thế nào? Tại sao lại như vậy?" Giọng nói Giản Ưu mềm mỏng nhẹ nhàng, bám lấy suy nghĩ, dẫn con người ta đi sâu vào trong tim.

Cận An im lặng, Giản Ưu cũng không hỏi lại, ánh mắt vẫn dịu dàng, mang theo sự cổ vũ và lý giải, hai người yên lặng chờ đợi, đến khi Cận An lại mở miệng.

Anh nói: "Ngày trước, tôi không hề nghĩ tới việc bước vào vòng giải trí, không nghĩ tới việc trở thành một ca sĩ. Nhờ ca khúc hát trong buổi biểu diễn ở Đại học S năm đó, hoặc dưới tình huống tôi không biết, tôi được chọn làm người hát chính, chẳng hiểu sao lại chấp nhận, hát bài hát ấy."

Giản Ưu đưa một cốc nước cho Cận An, mím môi cười, "Trong cuộc sống cô vô vàn điều không thể giải thích nổi, hoặc giả đó cũng là định mệnh đã định trước. Tôi tin có sự tồn tại của vận mệnh."

Cận An cầm cốc nước, cúi xuống nhìn, mặt nước lăn tăn, gió từ bên ngoài thổi vào, hơi se lạnh, nhưng cũng xua tan bớt hơi nóng bên trong phòng. Anh chợt cảm thấy, tại nơi này, tĩnh lặng mà buông lơi, có một người cùng nói chuyện phiếm với mình cũng là một chuyện rất thoải mái, hơn nữa, anh càng ngày càng có thể thản nhiên đối mặt với cô.

"Tôi không biết có phải là định mệnh đã sắp đặt trước hay không, thế nhưng tôi tin, nếu ngày đó không gặp anh Lâm, tôi nghĩ, tôi sẽ không bước lên con đường đi vào vòng giải trí này." Có lẽ anh sẽ trở thành một người bình thường trong thành phố, tìm một công việc thông thường, sau đó kiếm một cô bạn gái, thích hợp thì sẽ kết hôn sinh con.

"Anh Lâm là một người rất nhiệt tình, tôi với anh ta từng trò chuyện một lần, anh ta rất lo cho anh." Giản Ưu thậm chí cảm thấy, Lâm Trường Ca giống như một người bố quan tâm chăm sóc Cận An.

Tất nhiên anh biết Lâm Trường Ca lo cho anh, dẫu sao, Lâm Trường Ca cũng xem như người thân thiết nhất với anh, vừa là thầy vừa là cha, anh ta rất tốt với anh, cho nên sự thay đổi của anh Lâm Trường Ca thấy rất rõ, có suy đoán nhưng không ép buộc anh, còn ủng hộ anh rút khỏi giới âm nhạc, sang nước M, còn tìm bác sĩ cho anh.

"Cho nên, tôi vẫn luôn biết ơn anh ấy. Không có anh ấy cũng sẽ không có Ansel của ngày hôm nay. Nhưng vòng giải trí phức tạp, không đơn giản là làm âm nhạc, tôi may mắn hơn người khác là gặp được Lâm Trường Ca, điểm xuất phát cao hơn người bình thường, không phải phấn đấu từ tầng dưới cùng như người khác." Tuy nhiên rất dễ nhận thấy, giả như không gặp gỡ Lâm Trường Ca, Cận An chưa hẳn đã vào vòng giải trí, bởi vậy cũng không cần phấn đấu từ tầng dưới cùng của vòng giải trí.

Cận An nhìn Giản Ưu, bỗng hỏi cô: "Tại sao cô lại thích bài hát của tôi?"

Cô cũng chỉ hơi kinh ngạc, cô đi đến giá treo lấy một cái đĩa nhạc ra, sau đó bỏ vào máy, tiếng nhạc êm ái vang lên, khúc nhạc dạo khoảng hai mươi giây, tiếp đó có thể nghe được giọng nam hát. Nhịp điệu khiến tâm thần giãn ra quanh quẩn trong căn phòng, giọng nam ấm áp như tiếng Phạm, mỗi một nốt, mỗi một ca từ cũng có thể làm người ta xúc động.

Cô quay lại đã thấy hai tay Cận An siết chặt lại với nhau, nét mặt cứng đờ, giống như đè nén gì đó, nhưng ánh mắt đã bộc lộ ra ý nghĩ chân thật của anh, là sự xúc động và không cam chịu.

Giản Ưu trở về chỗ ngồi, nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tôi nghe anh hát là trong nhà một bệnh nhân trước kia, anh ta mắc chứng tự bế, không muốn bước ra khỏi phòng, từ chối giao lưu với bất cứ ai, bao gồm cả người nhà của anh ta. Sau đó, anh ta dần quen thuộc tôi, mở lòng ra một chút. Có một ngày, anh ta mời tôi nghe nhạc, anh ta nói, từ trong đó, anh ta thấy thế giới bên ngoài thật trong lành. Anh ta mở bài hát của anh - 'Beautiful world'."

Cận An ngơ ngác nhìn cô, ngày trước anh cũng nghe được một chút từ công ty Phi Dương, có người nghe anh hát xong liền bỏ đi ý nghĩ coi thường mạng sống của mình, có được lòng dũng cảm, bất chợt thành công trong chuyện gì đó. Anh không phải không tin sức mạnh của âm nhạc, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ âm nhạc của mình lại đến mức đấy, anh tưởng rằng bọn họ chỉ muốn anh vui vẻ.

Hôm nay nghe được từ miệng Giản Ưu, anh tin Giản Ưu sẽ không lừa anh, cho nên đây là ví dụ chân thật đầu tiên anh biết,anh thật sự ngạc nhiên sững sờ.

"Nhưng mà..." Bây giờ làm sao anh hát được nữa?

Nếu nói rời bỏ giới âm nhạc anh luyến tiếc điều gì, thì đó là fan hâm mộ của anh, những đồng nghiệp làm chung với anh, nhưng thứ anh không nỡ nhất là âm nhạc. Anh luôn né tránh nghĩ về âm nhạc, bởi vì anh đã cố gắng mười năm vì nó, nay dứt bỏ, giống như đào một lỗ hổng trong tim, máu chảy ra ồ ạt.

Anh thật sự không muốn hát nữa sao? Không phải vậy, anh chỉ muốn rời khỏi vòng giải trí phức tạp, nhưng sau khi rời khỏi vòng giải trí, âm nhạc là gì với anh? Vậy mà anh chưa từng nghĩ tới, nực cười buộc chung vòng giải trí và âm nhạc lại, đồng thời vứt bỏ chúng.

Cận An thình lình đứng lên, anh nói: "Xin lỗi, hôm nay đến đây thôi, tôi muốn về trước."

Giản Ưu không miễn cưỡng, cười tiễn anh ra ngoài, sau đó quay lại phòng làm việc của mình, trên mặt bàn vẫn mở tư liệu về Cận An. Cô cười cười, thu hoạch hôm nay lớn hơn những gì trước kia cộng dồn lại, sau khi sắp xếp lại một chút cô liền đến tìm Raymon.

***

Bầu trời đêm buông xuống, mấy cô gái quay lại đại học C, họ hưng phấn cả ngày, lúc này đều đang nằm ườn trên giường, bỗng nhìn nhau rồi bật cười.

Tiền Quỳnh lấy điện thoại ra, cô ấy nói: "Không được, tớ đã nhịn cả ngày rồi, tớ nhất định phải ghi lại, để người khác cũng cảm thụ được vui vẻ của tớ!" Cô ấy cầm điện thoại gõ chữ.

Một lúc sau, trạng thái Wein của Tiền Quỳnh thay đổi, cô ấy nói: "Hôm nay đã xảy ra một chuyện vô cùng may mắn, tôi và bạn bè đều hết sức cám ơn lần này có thể đến nước M, bởi vì chúng tôi gặp một người, nhận được lời hứa hẹn từ anh ấy. Tôi cũng tin, lời hứa này sẽ khiến vô số người vui mừng."

Những cô gái khác sau khi đọc đều sôi nổi bình luận, rất nhiều người hỏi xem là có chuyện gì, thế nhưng các cô đều chỉ cười mà không trả lời.

Cận An nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, rốt cuộc lần đầu tiên đăng nhập vào tài khoản Wein của "Ansel", tài khoản Wein mà anh và Terry nói chuyện trời đất là tài khoản cá nhân riêng.

Sau khi suy nghĩ rất lau anh mới viết một dòng trạng thái rất đơn giản, anh nói: "Tôi đã từng nghĩ mình rời đi sẽ yên lặng, không khiến người khác chú ý nữa, nhưng hôm nay tôi phát hiện, tôi đã khiến rất nhiều người lo lắng cho mình, tôi đã đồng ý với một nhóm cô gái đáng yêu, sau này, tôi sẽ lên Wein nhiều hơn, để mọi người biết, tôi rất bình an. Cám ơn các em, và chúc ngủ ngon."

Hôm ấy, những fan hâm mộ của Ansel về cơ bản đều vô cùng chú ý thần tượng trên Wein, chỉ cần thần tượng có bất kỳ trạng thái nào, bọn họ sẽ lập tức nhận được thông báo. Lúc này, bọn họ đều sôi nổi xem dòng trạng thái kia, sau đó chia sẻ bình luận, không chờ được trả lời mà chỉ muốn bày tỏ, trút hết nỗi lòng.

Đây là bất ngờ hôm nay bọn họ nhận được, thế nhưng nó cũng không khác món quà tặng tuyệt vời là bao.