Nam Thần Máy Móc

Chương 31





Thạch Sùng Chí cố gắng dùng linh lực mở ra kết giới thủ hộ, thần thức vẫn bao phủ cả Vân thuyền, tự nhiên cũng phát hiện Bùi Tùng dưới sự trợ giúp của Kỷ Hành thuận lợi tránh được cột lửa phóng lên trời không hề báo trước.
Trong mắt y hiện ra tán thưởng cùng vui mừng, linh lực gần khô kiệt thân thể cũng lung lay sắp ngã quỵ.
Ngay sau đó, thanh niên tên Phong Thư Ngâm đỡ lấy y.

Thạch Sùng Chí nhớ rõ hắn, lúc trước khi đối phó với quái điểu kia, là người trẻ tuổi này một kiếm chém giết thủ lĩnh, bọn họ mới có thể thoát hiểm, sau đó lạc vào Thiên Kim Phong, hắn lại vội vàng chăm sóc người bị thương, làm việc thong dong bình tĩnh, rất có quy củ.
Phong Thư Ngâm đỡ Thạch Sùng Chí, lông mày khẽ nhíu lại, nói: "Ta thấy trong nhất thời kết giới sẽ không bị phá, sư huynh hãy nghỉ ngơi một chút.


Thạch Sùng Chí từ trong túi càn khôn lấy ra một viên thuốc nuốt vào, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, ta còn có thể chống đỡ, lúc này Thiên Kim Phong là nguy hiểm nhất, trước khi rời khỏi nơi này, chúng ta không thể có nửa phần lơi lỏng..."
Lời còn chưa dứt, mặt đất bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ầm lớn, cùng lúc đó, từng cột lửa vàng kim xông lên chân trời kia mạnh mẽ nổ tung, từng tia lưu quang bắn tung tóe, rực rỡ hoa lệ, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng mọi người ở đây không có ai có tâm tình đi thưởng thức phần cảnh đẹp này, bởi vì những lưu hỏa bắn tung tóe rơi xuống kết giới Vân thuyền, chỉ nghe phốc một tiếng, theo tiếng vang phảng phất như băng mỏng bị lửa hòa tan, cái kết giới màu lam nhạt kia bị thủng một lỗ!
Lửa! Vô số cột lửa màu vàng đột nhiên nổ tung, ngọn lửa giống như chất lỏng bắn tung tóe xung quanh, kết giới bao phủ trên Vân thuyền chỉ chốc lát sau đã bị ngọn lửa màu vàng kia làm tan chảy, cả chiếc thuyền bại lộ trong ánh lửa vàng kim đầy trời, chiếc Vân thuyền toàn thân do Bích Sắc linh ngọc luyện thành thoáng cái dính vài điểm lưu hỏa, đã bị nóng chảy thành từng cái hố nhỏ!
Nhiệt độ ngọn lửa cao như vậy, nếu rơi vào trên thân thể con người, chỉ sợ trong khoảnh khắc đã bị thiêu thành tro.
Khóe mắt Thạch Sùng Chí như muốn nứt ra,"Nhanh! Tất cả trốn trong khoang thuyền! " Y rống to về phía mấy vị sư đệ còn lưu lại trên boong tàu, còn mình thì bóp nát một tấm thông tấn phù ( bùa truyền tin ), bước nhanh đi về phía Bùi Tùng.
"Phong sư đệ, ngươi mang theo vị Kỷ sư đệ kia trốn vào khoang thuyền, ta cùng Bùi sư đệ tiếp tục lái thuyền."

Phong Thư Ngâm lòng biết đối phương an bài như vậy, tất nhiên là không còn dư lực mở ra kết giới thủ hộ nữa.

Mà tình huống hiện tại hung hiểm như thế, cho dù hắn nghe theo an bài mang theo Kỷ Hành trốn vào khoang thuyền, rồi có thể sống sót bao lâu?
Huống chi, hắn cũng không phải loại người có thể trơ mắt nhìn người khác liều mạng, còn mình lại rụt rè trộm núp nơi an toàn!
Phong Thư Ngâm nhìn chung quanh, phát hiện trên thuyền đã có không ít chỗ bị lửa đốt chảy thành lỗ hổng, chiếc Vân thuyền vốn hào quang vạn trượng này trong khoảnh khắc đã thay đổi bộ dáng.
Hắn một bên chú ý động tĩnh chung quanh, một bên né tránh lưu hỏa bắn tung tóe khắp nơi, mắt thấy mấy tu sĩ khác hai tay kết ấn, cố gắng kết thành một cái kết giới khó khăn bao trùm khoang thuyền, liền lập tức xông tới đỡ một tay.
Người tập võ tu ra nội lực tuy rằng chỉ có thể xem như linh lực yếu ớt đục ngầu nhất, nhưng cũng coi như là một phần linh lực, cho nên có Phong Thư Ngâm gia nhập, áp lực của đệ tử Kiếm Tông nhất thời giảm bớt.
Bọn họ giương mắt, có chút kinh ngạc nhìn Phong Thư Ngâm một cái, nhưng hiện giờ tình thế nguy cấp, không cho phép người khác phân tâm, chỉ đành chuyên chú đem lực lượng rót vào trong kết giới.
Mà lúc này, người lúc trước được đưa vào khoang thuyền thấy thế, còn động được thì nhao nhao đi ra, đem một chút nội lực ít ỏi của mình rót vào, nhiều người sức lớn, lại kỳ tích làm cho tầng kết giới tràn ngập nguy cơ kia ổn định lại.
Thiên Kim Phong vẫn đang tiếp tục phun trào, nhiệt độ ngọn lửa cao phun trào làm cho cả không gian cơ hồ vặn vẹo.

Kết giới chỉ bảo vệ một bộ phận khoang thuyền này, nhưng không bảo vệ được boong tàu phía trước, vô số lưu hỏa rơi xuống, khiến mảnh tàu xanh biếc kia tan chảy thành từng cái hố.
Phong Thư Ngâm hai tay đặt ở trên kết giới, một bên rót nội lực vào, một bên quay đầu nhìn Kỷ Hành còn ở chỗ lái thuyền.
Đúng vào lúc này, Vân thuyền vốn bay cũng coi như vững vàng bỗng nhiên giống như một con ngựa hoang thoát cương lao về phía trước, mọi người theo quán tính chao đảo, suýt nữa từ trên thuyền rơi xuống.
Một chuyện ngoài ý muốn như vậy quấy nhiễu chân khí trong cơ thể mọi người, vừa lấy lại tinh thần đều ngẩng đầu nhìn kết giới phía trên.
Kết giới bảo hộ toàn bộ khoang thuyền quả nhiên ẩn ẩn tán loạn, nhưng mà cũng không giống như mọi người tưởng bị lưu hỏa bắn tới đánh tan, mà là chậm rãi ổn định lại.


Giống như một đám sương mù bao quanh khoang thuyền.
Đây là chuyện gì? Phong Thư Ngâm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra bọn họ đã rời khỏi trung tâm Thiên Kim Phong phun trào lúc trước, chung quanh mặc dù cũng có cột lửa bắt đầu phun trào, nhưng khoảng cách đến Vân thuyền đã vô cùng xa xôi, cho dù lưu hỏa bắn tung tóe, cũng hiếm khi có thể rơi xuống Vân thuyền.
Cảnh tượng lưu hỏa trút xuống, giống như cự thú muốn nuốt chửng tất cả mọi người phảng phất như một giấc mộng, trong lòng Phong Thư Ngâm chợt có chút cảm thán, đột nhiên nhìn về phía Kỷ Hành, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao ráo đứng trước bánh lái, bóng dáng đ ĩnh đạc đón lưu hỏa đầy trời...
=====
[Ting! Năng lượng đang được bổ sung...]
[Gọi số N-002, nhận được xin vui lòng trả lời!]
[Gọi số N-002, nhận được xin vui lòng trả lời!]
[......]
Ba lần liên tiếp, robot nano mà Kỷ Hành phái ra đều kết nối thất bại, xác định số 002 đã chết trận, Kỷ Hành cắt bỏ giao diện kết nối ở góc phía trên bên phải.
Hai tay y đặt trên bánh lái, đối mặt với lưu hỏa che trời lấp đất bay trước mắt.
Năm phút trước, cột lửa chung quanh bùng nổ, lưu hỏa b ắn ra bốn phía, robot nano Kỷ Hành phái ra sớm phát hiện nguy hiểm, cũng đem tin tức phản hồi trở về, y sớm bảo Bùi Tùng dọc theo một tuyến đường hình số "8" y đã tính toán để ra khỏi khu vực nổ nghiêm trọng nhất của cột lửa.
Nhưng mà khí lực của Bùi Tùng tựa hồ đã tiêu hao hết trong lần chuyển hướng trước, nghe được điều Kỷ Hành nói có thể là yêu cầu có độ khó cao, cổ họng hắn trượt một cái, ánh mắt có chút gian nan nhìn những cột lửa gần như không nhìn thấy đầu, hào hùng vạn trượng lúc trước theo linh lực hao hết cũng cùng biến mất, hắn có chút uể oải nói với Kỷ Hành: "Thực xin lỗi, linh lực của ta hao hết, không điều khiển được bánh lái.


Thời gian không kịp rồi! Bùi Tùng nói một câu cũng đã trì hoãn thời gian thoát khỏi tốt nhất, mắt thấy những cột lửa kia từng cột từng cột phát nổ, ngọn lửa bắn tung tóe rơi xuống Vân thuyền, đốt boong tàu bóng loáng ra vô số lỗ nhỏ, Kỷ Hành đẩy Bùi Tùng ra, đưa tay cầm bánh lái dùng sức xoay một cái!
Bánh lái có thể tác động đến cả chiếc Vân thuyền hiển nhiên vô cùng nặng nề, chỉ có linh lực mới có thể điều khiển, nhưng dưới tình huống Kỷ Hành hoàn toàn buông lỏng lực lượng cơ thể, bánh lái chỉ có tu sĩ luyện khí đỉnh phong mới có thể miễn cưỡng điều khiển ở trong tay y vô cùng ngoan ngoãn!
Vân thuyền dưới sự thao tác của y chạy nhanh về phía trước, thuận lợi tránh được sóng lưu hỏa rơi xuống, đồng thời làm Thạch Sùng Chí đến trợ giúp cũng bay đi!
"Nhị sư huynh!" Bùi Tùng nhào mạnh tới, kéo Thạch Sùng Chí nửa người đều bị ném ra ngoài thuyền trở về.
"Ta không sao, ngươi nhìn Kỷ Hành một chút, y thật sự có thể xoay bánh lái?" Thạch Sùng Chí vỗ vỗ đầu choáng váng của mình, miễn cưỡng đứng lên nói.
Bùi Tùng tràn ngập tín nhiệm với Kỷ Hành,"Kỷ Hành khẳng định có thể mang chúng ta ra ngoài! ”
Nhưng y chỉ là một người trần thế.

Thạch Sùng Chí rất không đồng ý, vẫn giãy dụa muốn đến chỗ bánh lái nhìn một cái, lúc này Kỷ Hành mở miệng.
"Phi thuyền sẽ khởi động chế độ tốc độ cao, quá trình này có thể khiến thân tàu xóc nảy, mời mọi người ôm chặt vật thể an toàn bên cạnh, tránh xảy ra tai nạn."
Cái...!Cái gì? Mọi người vẫn còn trong sương mù, Phong Thư Ngâm là người đầu tiên phản ứng lại, hắn ngay lập tức hét lên: "Nhanh! Mọi người tìm một cây cột để ôm lấy! ”
Ngay sau đó, Vân thuyền chợt động! Chiếc thuyền mây khổng lồ kia giống như đột nhiên biến thành một dải ruy băng mềm mại, được Kỷ Hành thúc giục nhảy nhót, xuyên qua lưu hỏa nhanh như thiểm điện!
Bùi Tùng ngạc nhiên mở to hai mắt, Vân thuyền lúc trước ở trong tay hắn phải phí sức lắm mới có thể điều khiển, giờ phút này ở trong tay Kỷ Hành ngoan ngoãn như một con thú nhỏ, thậm chí phán đoán của y đối với lưu hỏa cũng chính xác dị thường, mỗi một lần điều khiển Vân thuyền né tránh đều có thể vừa vặn tránh được đợt lưu hỏa trút xuống, so với lúc trước, hiện giờ lưu hỏa hiếm khi có thể rơi xuống Vân thuyền, tia lửa kia đối với pháp khí như Vân thuyền mà nói căn bản không đau không đớn.
Y không phải là người phàm sao? Làm sao y làm được?
Lúc này suy nghĩ của tu sĩ trên Vân thuyền cũng giống Bùi Tùng.

Nhưng mà so với tu sĩ dù linh lực hao hết, nhưng thể lực vẫn vượt xa phàm nhân, trên thuyền này chân chính chịu tội là người thường.

Phần lớn những người biết võ công đều bị thương, mà không có võ công, phần lớn là hài đồng thân thể suy nhược, lúc trước Vân Chu chạy vững vàng thì còn tốt, mà hôm nay Kỷ Hành vì tránh lưu hỏa hỏa trụ, đem Vân Chu thúc dục đến cực hạn, tạo thành rung chuyển càng lớn hơn là địa điểm không lâu trước!
Bởi vì tốc độ của Vân thuyền cực nhanh, tất cả cột lửa xung quanh giờ phút này đều trở thành kim quang mơ hồ vặn vẹo, liếc mắt nhìn một cái liền lóe lên hòa quang, rực rỡ vô cùng, nhưng hiện tại đã không có ai chú ý.

Vân thuyền dùng tốc độ vượt qua cực hạn đi về phía trước, nghiêng qua nghiêng lại điên cuồng, giống như một con ngựa hoang phát cuồng chở mọi người chạy như điên, chờ đến khi nó dừng lại, mọi người ở đây sắc mặt xanh trắng, nhan sắc tiều tụy, ôm ngực ngã xuống đất, giống như vừa mới bị một hồi tàn phá vô nhân đạo.
Phong Thư Ngâm nôn khan trong chốc lát, nhứt đầu chóng mặt, ngực khó chịu, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại.

Mà bên cạnh hắn lúc này đã không còn một người nào có thể đứng lên.
Thân thể tu sĩ so với bọn họ tốt hơn không ít, lúc này Thạch Sùng Chí đã đi tới trước mặt Kỷ Hành hướng y cảm tạ.
Khi Phong Thư Ngâm ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc nghe thấy Thạch Sùng Chí nói: " Lần này, thật sự là đa tạ Kỷ sư đệ."
Hai tay Kỷ Hành còn đặt trên bánh lái, nghe vậy liền buông tay ra, gật đầu nói: "Không cần cảm ơn.

Đây là việc tôi nên làm.

"
Thạch Sùng Chí thấy đối phương thần sắc bình tĩnh, không có một chút mệt mỏi, trong lòng tán thưởng đồng thời không khỏi dâng lên vài phần hồ nghi, đây cũng không phải là điều một phàm nhân có thể làm được.
Hắn đang muốn mở miệng hỏi, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, chỉ thấy bánh lái vừa mới bị Kỷ Hành cầm, nứt thành hai nửa rơi xuống đất.
Thạch Sùng Chí:....