Cùng lúc Phong Thư Ngâm bắt đầu tiếp nhận khảo hạch, bên bờ biển Triệu Thủy.
Những con sóng trắng tuyết không ngừng đập vào tảng đá ngầm bên bờ biển, phát ra tiếng ào ào.
Mà ánh mắt tu sĩ đứng trên bờ biển nhìn về phía Kỷ Hành lộ ra vài phần nghiền ngẫm.
Không cần hệ thống tiến hành tính toán phức tạp, Kỷ Hành có thể căn cứ vào ghi chép trước kia mà hiểu được ý tứ của loại ánh mắt này, đó là một loại ánh mắt nhìn kẻ không phải đồng loại.
Sau khi Kỷ Hành lăn lộn trong xã hội loài người bị phát hiện thân phận, những nhân loại kia cũng dùng ánh mắt này nhìn y.
Cha từng ví dụ, hắn nói, "Giống như vốn tưởng một kẻ nhất định là đồng loại, bỗng nhiên biến thành dị loại, có một loại cảm giác nghi hoặc và kinh ngạc, đại khái, còn có ảo não sợ hãi linh tinh các thứ.
Tỷ như có một người máy ở cạnh ngươi rất tốt, sau đó có một ngày, ngươi bỗng nhiên phát hiện nó có tâm tình của con người..."
Nhưng mà cho dù trang bị của đối phương đủ để lừa gạt hệ thống cảm giác của Kỷ Hành, khiến y cho rằng đối phương cũng là người máy, y sau khi phát hiện thân phận đối phương cũng sẽ không sinh ra cảm xúc tương tự như nhân loại.
Giả định của cha rõ ràng không hợp lệ.
Kỷ Hành xác định trước đó y cũng không có làm ra bất kỳ hành động nào bại lộ thân phận người máy của mình, vậy thì vì sao những nhân loại cao cấp này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn y?
Y lấy ra ghi chép trước đó, Bùi Ngọc sau khi vung kiếm về phía y cùng Phong Thư Ngâm, trường năng lượng của không gian trước mặt xảy ra biến hóa, trong mắt y, Phong Thư Ngâm bị dòng năng lượng ôn hòa màu trắng kia bao vây, sau đó, biến mất trong tầm mắt của y, 0,5 giây sau, cỗ năng lượng trắng tương đối ôn hòa kia hướng y vọt tới, một giây sau, giống như một trận gió thổi tới trước người y.
Tóc và quần áo của Kỷ Hành bị cỗ năng lượng này thổi bay trong chốc lát, nhiệt độ ba mươi ba độ C.
Hệ thống cảm nhận nhiệt độ bề mặt cơ thể báo cáo dữ liệu.
"Ngươi, không có linh căn?" Trong giọng nói Bùi Ngọc lộ ra nghi hoặc rõ ràng, một chiêu hắn vừa mới sử dụng là do chưởng môn đời thứ sáu của Kiếm Tông sáng chế, chuyên dùng để trắc nghiệm linh căn của đệ tử cùng linh tính trên kiếm đạo, mà người trước mắt này, ngay cả tiến vào cũng không được, có thể thấy được y căn bản không có linh căn.
Khó trách, ngay từ đầu hắn đã không cảm nhận được nội lực ba động trên người phàm nhân này.
Kỷ Hành chỉ có thể giữ im lặng.
Năm năm trước cha nói đây chỉ là một thế giới võ hiệp bình thường, nhưng không nói cho y biết, năm năm sau thế giới này sẽ biến thành tu chân giới, cũng không có chuẩn bị "linh căn" cho y.
Bất quá nghe những nhân loại cao cấp này hỏi như vậy, Kỷ Hành liền yên tâm, xem ra bọn họ cũng không phát hiện thân phận thật sự của mình.
" Không có khả năng!" Lúc này Bùi Tùng vẫn đứng ở phía sau Bùi Ngọc vội vàng nhảy ra, giải thích: "Đại sư huynh, trước khi ta dẫn bọn họ đến đây đã tận mắt nhìn thấy bọn họ nhảy lên linh thuyền, nếu như không có nội lực cường đại, phàm nhân không có khả năng nhảy cao như vậy! "
Lúc này một đệ tử Kiếm Tông khác mở miệng, "Bùi Tùng sư đệ, ngươi là đang nghi ngờ phán đoán của đại sư huynh? ”
"Ta, ta không có." Bùi Tùng trợn tròn hai mắt, cảm thấy bản thân mình có chút ủy khuất.
"Xin hỏi, gia nhập Kiếm tông ngoại trừ linh căn ra còn có điều kiện khác không?" Kỷ Hành dù sao cũng chỉ là một người máy, cho dù y có thể phán đoán ra biến hóa của trường năng lượng, cũng không thể trực tiếp nhìn ra ý cảnh ẩn chứa trong một kiếm đơn giản của Bùi Ngọc như Phong Thư Ngâm.
Ánh mắt tu sĩ ở đây lần thứ hai bị Kỷ Hành hấp dẫn.
Ban đầu bọn họ cho rằng Kỷ Hành cũng có linh căn, mà còn được Bùi Tùng nói tư chất không tệ, vậy linh căn của y hẳn cũng là thượng thừa.
Cho dù lĩnh ngộ kiếm đạo không đủ để trở thành đệ tử Kiếm Tông, tương lai cũng sẽ là một tu sĩ, mà bên trong Kiếm tông ngoại trừ kiếm thuật còn có các nhánh khác, cho dù nói như thế nào, Kỷ Hành đều có thể là sư đệ bọn họ, nhưng không nghĩ tới Kỷ Hành lại không có linh căn, không có linh căn, vậy thì không thành tu sĩ chân chính, cũng triệt để không phải đồng loại của bọn họ.
Biết được Kỷ Hành không có linh căn, trong lòng Bùi Ngọc thậm chí có vài phần đáng tiếc, nghe vậy liền lắc đầu nói: "Nếu không có linh căn hoặc linh căn quá yếu, căn bản không cách nào tu tập tâm pháp kiếm tông."
Vừa dứt lời, Phong Thư Ngâm đã đi ra.
====
Nghe xong tiền căn hậu quả, Phong Thư Ngâm lập tức nói: "Võ công của y cao hơn ta rất nhiều, sao có thể không có linh căn?"Tốc độ tu hành của mỗi một võ giả đều không giống nhau, có người gần đất xa trời công lực vẫn bình thường, có người tuổi còn trẻ đã độc bộ võ lâm, trước kia người trong võ lâm chỉ có thể nói tư chất bất đồng, nhưng rốt cuộc vì sao tư chất bất đồng, làm sao phân biệt tư chất của một người cao thấp lại thành vấn đề, thẳng đến khi những tu sĩ này xuất hiện, mới biết được thì ra là do linh căn trong cơ thể tạo thành mạnh hay yếu.
Phong Thư Ngâm tập võ trong vòng năm năm ngắn ngủi đã vượt qua hơn nửa đời cố gắng của sư phụ hắn, đây chính là linh căn khác nhau, mà võ công của Kỷ Hành còn mạnh hơn hắn, làm sao có thể không có linh căn?
Nghe Phong Thư Ngâm giải thích, Bùi Ngọc còn đang do dự, Bùi Tùng lập tức nói: "Có lẽ linh căn của Kỷ Hành tương đối đặc thù cho nên dùng biện pháp tầm thường không kiểm tra được, không bằng sư huynh biểu diễn một bộ kiếm pháp nhập môn, nếu Kỷ Hành có thể dùng được, không phải nói rõ y có linh căn chỉ là chúng ta không đo được sao? ”
Bùi Ngọc nghe xong lời này, lại nhìn Kỷ Hành, thấy đối phương vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh, không khỏi đánh giá cao vài phần, thầm nghĩ bất kể tư chất như thế nào, ngược lại phần tâm tính này rất khó gặp.
Liền gật đầu rút kiếm, biểu diễn kiếm pháp nhập môn của Kiếm Tông một lần.
Bộ kiếm pháp nhập môn này nhất định phải phối hợp với tâm pháp nhập môn của Kiếm Tông mới có thể phát huy ra uy lực, ngược lại không sợ người khác học trộm.
Còn nữa, Kiếm Tông dù sao cũng là môn phái lớn ở tu chân giới, cho dù là nhập môn thì kiếp pháp cũng không phải vật phàm, cho dù có người nhìn một lần nhớ hết toàn bộ kiếm pháp, không có linh lực nhiều năm tích lũy, chỉ sợ còn chưa dùng xong một nửa chiêu thức đã bị cắn trả.
Nhưng ngoài dự liệu của Bùi Ngọc, Kỷ Hành thật sự dùng được một chiêu kiếm pháp hắn vừa biểu diễn, hơn nữa chiêu thức thành thạo linh động, thân hình như du long, kiếm chiêu múa may như gió, không có nửa phần miễn cưỡng.
Không ít người có thể nhìn một lần không quên, sử dụng một chiêu kiếm pháp kia không kém, nhưng không ai có thể giống như Kỷ Hành, mỗi một chiêu đều duyên dáng lưu loát giống như trải qua trăm ngàn lần rèn luyện.
Nhìn một kiếm cuối cùng của Kỷ Hành, sau đó thu kiếm vào vỏ, Bùi Ngọc thầm nghĩ: phàm nhân này trước đó căn bản không có cơ hội kiến thức được bộ kiếm pháp này, nhưng có thể chỉ nhìn một lần liền thi triển hoàn mỹ như thế, quả thật có thể coi là kỳ tài ngút trời.
Mắt thấy Kỷ Hành thu hồi kiếm trong tay trả lại cho tu sĩ vừa nãy mượn kiếm, trên mặt Phong Thư Ngâm tràn đầy kiêu ngạo, phảng phất người vừa mới sử dụng bộ kiếm pháp kia là chính hắn.
Hắn nhìn về phía Bùi Ngọc nói, "Ta nói Kỷ Hành không có khả năng không có linh căn.
Bây giờ y có thể đi với chúng ta, phải không? Sư huynh.
”
Bùi Ngọc cười khổ gật đầu, không ngờ mình lại nhìn nhầm ở trước mắt bao người, bất quá cái này cũng không có gì phải che dấu.
Hắn gật đầu thừa nhận: "Là ta nhìn nhầm." Rồi tự mình đem một tấm ngọc bài giao cho Kỷ Hành, là chứng minh cho đệ tử Kiếm Tông.
Không biết trong mắt Kỷ Hành, đây quả thực là phương pháp kiểm tra đơn giản nhất, tuy rằng năng lượng còn lại rất ít, nhưng chức năng trí nhớ cơ bản nhất vẫn đang hoạt động bình thường, mà là một người máy cao cấp, dựa theo tư liệu hình ảnh tiến hành vận động đồng bộ cũng là một phần chức năng cơ bản, sai số thậm chí sẽ không vượt quá 0,01.
Cũng may Bùi Ngọc đối với phương pháp khảo nghiệm lúc trước tự tin mười phần, cũng không mang theo pháp khí chuyên dùng để dò xét linh căn, bằng không lấy năng lượng hiện tại của Kỷ Hành căn bản không đủ lừa gạt công cụ kiểm tra, đến lúc đó liền không giấu được.
Vấn đề Kỷ Hành có linh căn hay không cứ như vậy giải quyết.
Bùi Ngọc thấy tất cả mọi người đều đã thu thập thỏa đáng, liền từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc thuyền ngọc điêu khắc tinh xảo, chỉ cỡ bàn tay, rồi hóa thành một chiếc thuyền mây có thể chứa được mấy chục người, chở mọi người hướng về tòa phù đảo trong Nam Hải.
Từ trên bản đồ mà xem, tòa đảo nổi kia cách bờ biển Triệu Thủy chỉ cách một bàn tay, nhưng cho đến khi đứng trên chiếc Vân thuyền kia, thẳng đến khi được Vân thuyền nâng lên không trung, mọi người dõi mắt trông về phía xa, vẫn như cũ nhìn không thấy bóng dáng của tòa phù đảo kia.
"Trên thuyền này phòng trống rất nhiều, mọi người đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, lấy tốc độ của Vân thuyền, sáng sớm ngày mai có thể đến..." Bùi Ngọc dặn dò xong, liền xua tay để cho những sư đệ mới thu này tự mình đi chọn phòng.
Những phàm nhân này tự nhiên đều là lần đầu tiên nhìn thấy bảo vật thần tiên khổng lồ có thể phi hành trên không trung như vậy, nhất thời bị chấn động, thấy vô cùng mới lạ, một đám nhìn không chớp mắt.
Đợi đến lúc chọn phòng, mọi người lục tục đi vào bên trong, không hẹn mà cùng nhường lại mấy gian phía trước.
Phong Thư Ngâm và Kỷ Hành mang theo Nguyên Bình lần lượt chọn ba gian phòng liền kề.
Chỉ là lúc Kỷ Hành vừa mới vào phòng mình nghỉ ngơi, góc áo lại bị người kéo lại.
Y nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện thiếu niên nhân loại chỉ cao đến bả vai y đang ngẩng đầu xin giúp đỡ.
Kỷ Hành lập tức nói: "Có chuyện gì cần giúp đỡ không?"
Nguyên Bình gật gật đầu, khóe mắt liếc một người đàn ông đứng cách đó không xa.
Kỷ Hành trực tiếp nhìn qua.
Đó là một nam nhân trưởng thành tuổi chừng hai mươi, tóc dài dùng trâm vàng buộc, mặc một bộ bạch y viền vàng, trên thắt lưng treo hai khối ngọc bội, đang dùng một loại ánh mắt thăm dò nhìn bọn họ.
Phong Thư Ngâm thấp giọng nói: "Đó hẳn là Đồng thiếu gia mà Hứa nương tử nói.
”
Kỷ Hành gật đầu, y nhìn về phía thiếu niên kéo góc áo y, hỏi: "Cậu hy vọng tôi làm thế nào? "Miễn là yêu cầu của nhóc không vi phạm quy tắc, y có thể đồng ý.
Nguyên Bình cúi đầu không dám nhìn Đồng Thanh bên kia, nhỏ giọng nói: "Ta không dám một mình, có thể ở chung một phòng với Kỷ đại ca hay không? ”
Yêu cầu này vô cùng hợp lý.
Kỷ Hành đang muốn gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy Phong Thư Ngâm nói: "Kỷ Hành ngươi vốn đã say sóng, nếu ở cùng một chỗ còn phải chiếu cố nhóc ấy.
Không bằng để A Bình ở chung một phòng với ta đi? ”
Kỷ Hành "bị say sóng" trầm mặc một giây, sau đó nhìn Nguyên Bình dò hỏi: "Cậu muốn ở cùng một phòng với Phong Thư Ngâm không? ”
Nguyên Bình không chút do dự gật đầu.
Nhóc thấy, hai vị trước mặt này đều là sư huynh nội môn tương lai, xem ra so với vị Đồng thiếu gia kia còn lợi hại hơn.
Nhóc ở cùng một phòng với ai cũng tốt, chỉ cần không phải một mình, có thể tránh được vị Đồng thiếu gia kia là được.
Chuyện chỗ ở cứ được quyết định như vậy.
Vân thuyền phi hành trên bầu trời còn vững vàng hơn thuyền chạy trên biển nhiều, gần như không chút cảm giác xóc nảy.
Sau khi vào phòng, Kỷ Hành lấy lý do "cần nghỉ ngơi" nằm xuống giường tắt máy tiết kiệm năng lượng.
Nằm thẳng đến chín giờ mười phút tối, bỗng nhiên bị xóc nảy kịch liệt quăng xuống giường..