Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 7: Mình muốn lấy thân báo đáp 7




Như vậy là lấy thân báo đáp sao?

Đường Du Nhiên im lặng ghi nhớ toàn bộ những bước này, sau đó cô bé giơ tay vỗ bả vai Đường Nam nói: “Nam Nam, giỏi lắm!”

“Chị, chị muốn lấy thân báo đáp với ai vậy ạ?” Vẻ mặt Đường Nam nghi ngờ nhìn cô bé hỏi.

“Không có gì, chúng ta tiếp tục xếp gỗ đi.” Đường Du Nhiên nháy mắt, nhặt xếp gỗ rơi trên đất lên lần nữa, ngồi xuống rồi nói tiếp.

Ngày hôm sau, thời tiết không được tốt lắm.

Sáng sớm tinh mơ, bầu trời bắt đầu có mưa phùn nhỏ, không lâu sau, mưa bắt đầu rơi rào rào.

Trong không khí mang theo chút hương vị ẩm ướt.

Các bạn nhỏ ở trong phòng học vì trời mưa, không có biện pháp ra ngoài vận động.

Ở giữa đám bạn nhỏ xao động bất an, chỉ có Cố Dữ vẫn ngồi yên trên ghế.

Dù sao trời mưa hay không, cậu cũng không đi ra ngoài vận động, đối với cậu mà nói, vốn không khác gì nhau.

Đường Du Nhiên ngồi bên cạnh Cố Dữ, chuẩn bị một lúc lâu, cuối cùng cô bé mở miệng nói với cậu: “Bên ngoài mưa rồi.”

Cố Dữ ngẩng đầu, nhìn cô bé một cái, lại cúi đầu, tiếp tục chơi đồ chơi xếp hình bông tuyết trong tay.

“Chuyện đó, cậu tên là Cố Vũ vì cậu sinh ra vào ngày mưa à?” Đường Du Nhiên cố gắng tìm đề tài để nói chuyện với cậu.

“…” Cố Dữ đang chơi trò xếp hình bông tuyết dừng tay một lát, sau đó vừa xếp vừa nói: “Không phải, tên của mình là Dữ trong đảo dữ (hòn đảo), không phải là Vũ trong hạ vũ.”

“…” Đường Du Nhiên cái hiểu cái không gật đầu.

Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ.

“Chuyện đó… Hôm qua cảm ơn cậu kéo mình lại, nếu không mình chắc chắn sẽ ngã rất thảm.” Đường Du Nhiên nằm sấp trên bàn, nghiêng đầu nhìn Cố Dữ nói.

“Cậu đã khóc rất thảm rồi.” Mặt Cố Dữ không chút thay đổi nói tiếp một câu.

“Khụ khụ… Chuyện đó…” Đường Du Nhiên cười xấu hổ, cuối cùng nói ra những lời cô bé giấu trong lòng đã lâu: “Chuyện đó… Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp, tiểu nữ chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Động tác của Cố Dữ lập tức cứng lại.

Một lúc lâu sau, cậu quay đầu, nhìn Đường Du Nhiên đang nằm sấp trên bàn, im lặng một lát, sau đó chần chừ nói: “Cậu xem quá nhiều phim truyền hình rồi??”

“Cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Đường Du Nhiên không phản ứng kịp.

“Đó không phải là lời kịch xuất hiện trong phim truyền hình sao?” Cố Dữ bĩu môi, tiếp tục chơi xếp hình bông tuyết.

“Vậy… Dù sao mình chỉ muốn biểu đạt ý như vậy.” Đường Du Nhiên nói thẳng.

“A… Lấy thân báo đáp sao?” Cố Dữ cúi đầu nhìn một đống bông tuyết trên bàn, thuận miệng nói: “Cậu biết lấy thân báo đáp là gì không?”

“Mình biết mà!” Sau khi Đường Du Nhiên nghe cậu hỏi như vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng.

“Có ý gì?” Cố Dữ quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi.

Đường Du Nhiên lập tức ngồi thẳng dậy, không nói hai lời, cô bé vươn hai tay ra ôm lấy cổ cậu, sau đó hôn lên môi cậu một cái, “chụt” một tiếng vang dội, cả người Cố Dữ cứng lại rồi.

Đường Du Nhiên thì cười tít mắt nói với cậu: “Là như vậy, chụt chụt trước.”

“… Trước?” Khóe miệng Cố Dữ giật giật, vừa định hỏi cô bé còn định làm gì, Đường Du Nhiên đã vươn đôi tay đầy thịt về phía mặt cậu, sờ rồi nói: “Sau đó là sờ.”