Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 21: Quý nhân trong truyền thuyết




Nhưng mà cha Cố Dữ vừa mới dừng xe ở cục cảnh sát, thì nhìn thấy đám cục trưởng vội vội vàng vàng chạy đến chỗ anh: “Nhanh, nhanh, hôm nay phải dẫn thị trưởng Trình đến thành phố X điều tra nghiên cứu, thị trưởng Trình vừa gọi điện thoại đến nói xe chuyên dụng của ông ấy đã mang đi bảo dưỡng, hôm nay chúng ta lái xe của cậu đi, tiền xăng tôi trả cho cậu.”

“A, được.” Cha Cố Dữ sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, rồi chui vào trong xe nói: “Vậy mau lên xe đi, chúng ta đi đến tòa thị chính.”

“Ừ.” Cục trưởng không nói hai lời, chui vào trong xe cha Cố Dữ.

May mà hôm nay người chuyên lái xe cho thị trưởng Trình không ra ngoài, cho nên cha Cố Dữ vừa lái đến tòa thị chính, người chuyên lái xe cho thị trưởng Trình liền lái xe thay cho cha Cố Dữ.

Cha Cố Dữ ra khỏi vị trí ghế lái, ngồi bên vị trí phụ, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cục trưởng và thị trưởng Trình ngồi ở ghế sau, bình tĩnh nói: “Vậy hiện giờ chúng ta có thể xuất phát chưa?”

“Đi, đi thôi.” Thị trưởng Trình gật đầu, xe chậm rãi khởi động.

Lên cao tốc không được bao lâu, đường phía trước đã bị chắn, sau khi xe bọn họ dừng lại, một lúc lâu cũng không thấy phía trước có động tĩnh gì.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Thị trưởng Trình nhíu mày, đưa tay mở cửa sổ xe, nhìn về phía trước thăm dò, không vui nói: “Làm sao lại dừng lại không đi?”

“Thị trưởng Trình.” Lái xe quay đầu lại, nhìn về thị trưởng Trình ngồi phía sau bằng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi nghe đài radio nói, đường cao tốc chúng ta đang đi, phía trước xảy ra sự cố liên hoàn, trước mắt trên đường cao tốc có rất nhiều cảnh sát giao thông xử, bọn họ đang nhanh chóng xử lý, chỉ là..."

Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà xem chừng… Có khả năng chúng ta bị chặn mất một hai tiếng."

“Một hai tiếng?” Thị trưởng Trình cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình, ngón tay không có kiên nhẫn gõ cửa sau xe.

Cục trưởng ngồi bên cạnh thị trưởng Trình nhìn thoáng qua sắc mặt của ông ta, vội vàng cười nói: “Vậy xem ra trong vòng một hai tiếng chúng ta không thể đi được, tôi thấy phía trước có người xuống xe đánh cầu lông trên đường cao tốc, hay là bốn người chúng ta đánh bài một lát đi, dù sao cũng rảnh.”

“Đánh bài?” Cuối cùng vẻ mặt của thị trưởng Trình cũng khá hơn một chút.

“Đúng vậy!” Cục trưởng gật đầu cười tủm tỉm, nhìn cha Cố Dữ ngồi ghế phụ hỏi: “Cố Học Đồng, trên xe cậu có bài poker không?”

“Có ạ.” Cố Học Đồng giơ tay kéo ngăn kéo phụ ở phía trước ra, lấy hai bộ bài poker nói: “Vẫn còn mới, chưa có bóc vỏ.”

“Vậy thì tốt quá, chúng ta đánh bài đi.” Cục trưởng vỗ tay một cái, vội vàng gọi lái xe và cha Cố Dữ xoay người lại, sau đó cầm cặp tài liệu để ở giữa vị trí lái và tay lái phụ, động tác nhanh nhẹn bắt đầu tráo bài.

Đánh được mấy ván, thị trường Trình vừa sờ bài vừa cảm khái nói: “ Tôi đánh bài có sở thích là vừa ăn đậu phộng vừa đánh bài, nếu bên cạnh có đĩa đậu phộng thì tốt biết bao.”

“Đậu phộng?” Cha Cố Dữ sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn thị trưởng Trình nói: “ Thị trưởng, ông ăn đậu phộng da hổ không?”

“Đậu phộng da hổ?” Thị trưởng Trình đang sờ bài bỗng nhiên dừng một lát, sau đó chép miệng nói: “Chậc chậc, khi còn nhỏ tôi rất thích ăn thứ này.”

“Vậy thì đúng lúc trên xe tôi có!”