Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Chương 14: Học làm Mãn Hán toàn tịch 4




Lúc đi ngang qua phòng khách, Đường Nam đang xem TV thấy cha khiêng chị gái đi ra, vội vàng đuổi theo nói: “Cha, cha, hai người định đi đâu vậy ạ?”

“Đưa chị con đi mua một món ăn trong Mãn Hán toàn tịch.” Cha Đường Du Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Đường Nam, cười tít mắt hỏi: “Nam Nam muốn đi cùng không?”

“Muốn muốn!!” Đường Nam gật đầu liên tục, vươn cái tay đầy thịt ra, nắm chặt lấy vạt áo của cha cậu, sau đó cùng đi ra ngoài.

Đối diện cửa tiểu khu, có một lều dùng vải plastic dựng lên, bên trong lều đặt một cái bàn dài và hẹp, trên mặt bàn đặt đủ loại đậu rang, hạt dưa, đậu phộng, đậu tằm, sơn tra, cần thứ gì đều có cả.

Phía trước lều đứng tốp năm tốp ba, có người nắm mấy hạt dưa ném vào trong miệng, nếm thử một lát, sau đó ồn ào bảo ông chủ cân cho bà ta.

Cha Đường Du Nhiên khiêng Đường Du Nhiên trên vai, nắm tay Đường Nam, cười hì hì đi tới quán nhỏ trước mặt, giọng nói vang dội: “Ông chủ, cho tôi một cân đậu phộng da hổ.”

“Được!” Người đàn ông trung niên đang bận trước bận sau, vừa đáp lời, vừa cầm một túi plastic, ông ta cầm cái xẻng nhỏ trong tay, động tác lưu loát xúc mấy xẻng vào trong bịch đựng đậu phộng da hổ, sau đó đặt túi plastic lên trên cân điện tử, cười hì hì nói: “Mười tệ bảy xu, cậu đưa mười tệ là được.”

“Được.” Cha Đường Du Nhiên gật đầu, sau đó tìm mười tệ ở trong túi, đưa cho ông chủ.

Từ đầu tới cuối chỉ tốn 5 phút, đậu phộng da hổ đã tới tay.

Đường Du Nhiên chớp mắt, trong đôi mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn chằm chằm túi plastic trong tay cha mình, nhỏ giọng nói: “Cha, đây là đậu phộng da hổ ạ?”

“Đúng vậy.” Cha cô bé gật đầu, sau đó lấy một viên đậu phộng da hổ ra, ném vào miệng Đường Du Nhiên nói: “Nếm thử xem, thế nào, ăn ngon không? Đây là thứ trước đây chỉ có lão Phật gia mới được ăn đó!”

Đường Du Nhiên ăn đậu phộng, chỉ cảm thấy miệng rất thơm, vì thế cô bé vội vàng gật đầu liên tục nói: “Ăn ngon ạ.”

“Con cũng muốn, con cũng muốn!” Đường Nam nhìn cha và chị gái mình, cắn ngón tay hét lên.



Ngày hôm sau, Đường Du Nhiên mang theo nửa cân đậu phộng da hổ đến nhà trẻ.

Cố Dữ mới ngồi xuống chỗ của mình, cô bé xách nửa cân đậu phộng da hổ tới, nâng lên trước mặt cậu như hiến vật quý, nói: “Tặng cậu này.”

“Cái gì?” Cố Dữ cúi đầu nhìn thoáng qua, chần chừ một lát mới nói: “Đậu phộng à?”

“Ừm.” Đường Du Nhiên gật đầu, cười hì hì nói: “Đây là đậu phộng da hổ, là một món ăn trong Mãn Hán toàn tịch, dù sao… Cũng coi như là một món trong Mãn Hán toàn tịch đúng không, cậu nếm thử đi, thứ này ăn rất ngon!”

“…”

Cố Dữ có chút một lời khó nói hết nhìn cô bé.

Chẳng trách hôm qua lúc cô bé đồng ý làm Mãn Hán toàn tịch cho mình, cô bé đồng ý sảng khoái như vậy, hóa ra đối với cô bé mà nói, Mãn Hán toàn tịch là đậu phộng?

Đường Du Nhiên thấy Cố Dữ vẫn không nhúc nhích, cô bé nhìn chằm chằm đậu phộng trong tay mình, không nhịn được mở miệng nói: “Sao cậu không ăn đi, ăn ngon lắm, có cần mình đút cho cậu ăn không??”

Cô bé vừa nói vừa lấy một viên đậu phộng da hổ, đưa tới bên miệng Cố Dữ nói: “A - - há miệng.”

Cố Dữ quay đầu đi, thản nhiên nói: “Mình không ăn.”

“Hả? Vì sao không ăn?”

“Không muốn ăn.”

“A…” Đường Du Nhiên gật đầu, sau đó ném viên đậu phộng vào trong miệng mình hỏi: “Vậy mình làm Mãn Hán toàn tịch cho cậu xong rồi, bây giờ mình là vợ cậu chưa?”