Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 927: 99 Câu Chúc Phúc 7






Màu sắc ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng biến ảo, chiếu ra các loại sáng rỡ trên áo sơ mi màu trắng của anh, nổi bật tư thế ngọc thụ lâm phong của anh, càng mê hoặc ánh mắt người hơn.

Tống Thanh Xuân, nguyện em ngoái đầu nhìn lại, liền có thể nhìn thấy Tô Chi Niệm.

Cô quả nhiên nhìn thấy anh...!
Lời chúc tốt đẹp bao nhiêu, hiện thực liền tốt đẹp bấy nhiêu.

Đáy mắt Tống Thanh Xuân thật vất vả mới ngừng lệ, lần nữa vỡ đê.

Phút chốc đó, phong cảnh quanh thân xinh đẹp hơn nữa, cũng không sánh bằng người đàn ông anh tuấn đứng ở dưới ánh đèn lúc này.

Giữa anh và cô, cách một khoảng cách rất xa, cô không thấy rõ vẻ mặt trên mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được tầm mắt của anh, đang yên tĩnh nhìn chằm chằm cô.

Cô đột nhiên bước tiến về phía trước mấy bước, lúc có thể nhìn rõ ràng dung nhan của anh, liền ngừng lại.

Cô nâng mặt treo đầy nước mắt, liền nhe răng cười chói lọi với anh.


Anh nhìn cô chăm chú, không động.

Không ngừng có người đi đường, đi qua trước mặt anh và cô, bọn họ cứ cách đám người, yên tĩnh nhìn nhau như vậy.

Nước mắt cô rơi càng hung, nụ cười lại càng xán lạn.

Cuối cùng anh bị nụ cười của cô cảm nhiễm, mặt mày trở nên hơi ôn nhuận.

Cô đứng ở nguyên tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên lần nữa nâng chân lên, chạy về phía anh.

Anh thấy cô tới đây, thân thể đứng thẳng dựa trên thân cây, ngừng tại chỗ không động, thẳng đến khi hơi thở của cô hơi không ổn định đứng ở trước mặt anh nửa mét, anh mới mở miệng, âm thanh tĩnh đạm êm tai: "Đình Đình, em thật lợi hại, có thể làm cho người toàn thế giới tặng lời chúc phúc cho em."
Đây là lời cô vừa mới chơi xấu già mồm át lẽ phải nói với anh, không nghĩ tới bây giờ lại bị anh học có hình có dạng khen ngợi trở về.

Tống Thanh Xuân bị đùa đến cười hì hì ra tiếng, khuôn mặt cô tán đồng gật đầu lia lịa với anh: "Đúng vậy, em thật rất lợi hại!"
Theo sau, nước mắt của cô, liền giống như là không dừng được, một giọt tiếp một giọt liều mạng đập xuống.

Vào lúc một phần ba những người đi đường tặng lời chúc phúc cho cô, cô liền đã đoán được có quan hệ với anh.


Lúc này, khi anh dùng ngữ khí nói giỡn như vậy để nói với cô, cô vẫn bị đánh đến chấn động mạnh một cái.

99 người, đủ 99 khuôn mặt khác nhau, đi đến trước mặt cô, tặng cho cô lời chúc phúc, mà những lời chúc phúc kia, không có lặp lại một câu nào.

Cho nên, tất cả là một mình anh, nghĩ ra từng câu từng chữ.

Trong lồng ngực của cô bắt đầu khởi động ra một cổ cảm động không có cách gì nói thành lời, loại cảm động này thúc đẩy cô, bất chấp sự tồn tại của nhiều người chung quanh như vậy, dứt khoát nhào vào trong lòng anh, kiễng chân lên, chủ động hôn anh.

Môi cô vừa dán lên môi anh, cô liền bị anh kéo ra từ trước mặt anh.

Tống Thanh Xuân bị cự tuyệt hôn, khuôn mặt kinh ngạc nhìn về phía Tô Chi Niệm.

Biểu tình ôn nhuận trên mặt người đàn ông, chẳng biết đã trở nên hết sức nghiêm túc từ lúc nào, con ngươi đen nhánh thâm thúy, nhìn chằm chằm cô, giống như đang do dự cái gì, qua rất lâu, anh mới thấp giọng mở miệng: "Đình Đình, em sợ anh không?"
Đáy mắt Tống Thanh Xuân hiện ra một tầng không hiểu.

"Hoặc là, em chán ghét anh không?" Dừng một chút, Tô Chi Niệm giải thích: "Những siêu năng lực kia của anh."
Tống Thanh Xuân nghe được lời giải thích, chớp chớp mắt, cuối cùng hiểu được hai câu không hiểu ra sao mà Tô Chi Niệm ném tới là có ý gì.

Chỉ là, vì sao cô phải sợ anh? Lại vì sao phải chán ghét anh?
Siêu năng lực là một chuyện huyễn khốc như vậy, cô kiêu ngạo còn không kịp đâu, sao sẽ bởi vì chuyện này mà sợ anh, chán ghét anh chứ?
Quan trọng nhất là, xế chiều hôm nay dạo phố, không nói đến chuyện khiến cho cô có bao nhiêu vui sướng...!