“Vậy có khát không?” Tống Mạnh Hoa cười gần như đến mức toe toét.
Tống Thanh Xuân bị Tống Mạnh Hoa như vậy dọa đến lần này cũng không dám lắc đầu.
“Vậy có đói bụng không?” Tống Mạnh Hoa vừa hỏi, vừa ôm bờ vai Tống Thanh Xuân, mang cô đi tới ghế dựa ở một bên, ấn cô ngồi ở phía trên, vẫn là bộ dáng hòa nhã dễ gần vừa rồi: “Thai phụ đều dễ dàng đói, buổi tối giày vò đến hiện tại, còn chưa ăn gì, chúng ta trước ăn một chút...”
Tống Mạnh Hoa vừa nói, vừa quay đầu, phân phó quản gia: “Nhanh đi phân phó đầu bếp, làm vài món ăn ngon tới đây.”
Nói xong, Tống Mạnh Hoa lại vội quay đầu, nhìn về phía Tống Thanh Xuân: “Thanh Xuân, con muốn ăn cái gì? Ăn cái gì cũng được, chỉ cần con muốn ăn, ba liền bảo đầu bếp lập tức làm cho con!”
Tống Thanh Xuân không hiểu ra sao, đừng nói là lắc đầu, đến cả thở mạnh với Tống Mạnh Hoa đang nhìn chằm chằm cũng không dám.
Tống Mạnh Hoa cho rằng Tống Thanh Xuân trong một lúc không nghĩ ra được muốn ăn cái gì, liền tự ý mở miệng lần lượt nói một lần những món Tống Thanh Xuân thích ăn với quản gia, cuối cùng vào lúc trước khi quản gia đi tìm đầu bếp, còn thêm một câu: “Nhớ làm thanh đạm một chút, đừng bỏ ớt, khí nóng của thai phụ vốn đã lớn rồi, còn ăn cay, sẽ dễ dàng phát nhiệt.”
Chờ đến sau khi quản gia rời đi, Tống Mạnh Hoa liền nhìn về phía Tống Thanh Xuân, một bộ dáng cao hứng giống như là ký được hợp đồng trăm triệu.
Không không không, sao có thể lấy cháu của ông so sánh với hợp đồng trăm triệu, cháu của ông chính là còn quý giả hơn hợp đồng trăm triệu nhiều...!
Tống Mạnh Hoa nhìn Tống Thanh Xuân, giống như đã trông thấy một bé con mập mạp mũm mĩm bò qua bò lại, nhất thời liền cười ha ha ra tiếng, muốn bao nhiêu vui mừng liền có bấy nhiêu vui mừng, cúi đầu hỏi: “Thanh Xuân, đứa bé mấy tháng rồi?”
Ba đây là thế nào? Có phải bị chuyện của cô và Tô Chi Niệm, chọc tức đến điên rồi không?
Tống Thanh Xuân nhìn Tống Mạnh Hoa, một bộ dáng sắp khóc.
...!Đừng nói là Tống Thanh Xuân, người một phòng vây xem chung quanh, mỗi một người đều trợn mắt há mồm.
Giống như vừa rồi Tống Mạnh Hoa vung gậy, không phải đánh vào trên người Tô Chi Niệm, mà là lần lượt gõ mạnh lên đầu bọn họ.
Ai có thể nói cho bọn họ biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?
Rõ ràng một đôi nam nữ loạn luân, người thân làm cha, chẳng những không ngăn cản, đến cả nguyên nhân phát hỏa, cũng là ghét bỏ con trai mình muốn phá bỏ đứa bé của con gái?
...!
Tống Mạnh Hoa thấy Tống Thanh Xuân không nói lời nào, cho rằng cô chỉ biết là mang thai, còn chưa kịp đi khám thai.
Ngẫm nghĩ cũng đúng, đứa con trai khốn kiếp của ông bảo cô đi phá bỏ đứa bé, sao còn sẽ đi khám thai chứ?
Tống Mạnh Hoa nhất thời cảm giác trong lồng ngực lại dâng lên một cổ khí, đột nhiên quay đầu, ánh mắt mang theo sát ý, vèo vèo bắn về phía Tô Chi Niệm, sau đó hừ mạnh một tiếng, liền quay đầu, biến thành bộ dáng cha hiền cười tít mắt: “Thanh Xuân, có phải con còn chưa kịp khám thai không?”
Tống Mạnh Hoa nói xong, liền nhìn về phía Tần Dĩ Nam: “Dĩ Nam, nhanh gọi điện thoại cho lão Triệu, bảo ông ta lập tức tới đây một chuyến, kiểm tra cho Thanh Xuân nhà chúng ta một chút...”
Tại Tần Dĩ Nam lấy điện thoại di động ra, lúc chuẩn bị gọi điện thoại, cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng phát ra âm thanh: “Không, không cần...!Con, con từng khám...!khám thai...”
Tống Thanh Xuân lắp ba lắp bắp một hồi lâu, lời nói trong miệng mới nói được lưu loát: “...!hiện tại đứa bé được sáu tuần rồi.”
Sáu tuần...!Cũng chính là còn tám tháng nữa, ông liền có thể nhìn thấy cháu cưng rồi?
Tống Mạnh Hoa nở nụ cười ha ha, cười cười, Tống Mạnh Hoa mới hậu tri hậu giác phát hiện được không khí chung quanh có chút không đúng..