Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 814: Không Phải Coi Như Mà Là Đúng Như Vậy 4






Ngày hôm sau là cuối tuần, Tô Chi Niệm vf Tống Thanh Xuân không đi đâu cả, liền làm ổ ở trong biệt thự, trôi qua một ngày yên tĩnh.

Thứ hai, Tô Chi Niệm có cuộc họp sớm, sáng sớm đã rời khỏi giường, trước khi anh ra cửa, dán một lời ghi chú lên gương nhà vệ sinh.

Tống Thanh Xuân ngủ đến chín giờ, mới chậm rãi rời khỏi giường, cô vừa đánh răng, vừa cầm lấy ghi chú Tô Chi Niệm lưu lại xem.

Hôm nay xe cô giới hạn đi, trên giấy ghi chú Tô Chi Niệm lưu lại cho cô, nói trên tủ giày ở cửa, có đặt chìa khóa xe, xe ở trong ga ra dưới đất, muốn lái chiếc nào, tự mình chọn.

Trên giấy ghi chú của anh còn viết trong ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường có tiền mặt, anh kiểm tra ví tiền của cô, bên trong không còn bao nhiêu tiền mặt, đặt vào trong một ít cho cô, không đủ thì tự mình lấy thêm.

Một điều cuối cùng là bữa sáng ở trong hộp giữ nhiệt.

Bữa sáng là Tô Chi Niệm dậy sớm mua về cho co, là bánh bao thịt của tiệm cô thích ăn nhất, Tống Thanh Xuân ngồi ở trước bàn ăn, trước húp non nửa chén cháo, sau đó mới lấy bánh bao cắn một ngụm, vỏ bánh bao mỏng, khẽ cắn, hương nước thịt thơm ngon liền lưu đầy miệng, đó từng là mùi vị Tống Thanh Xuân thích nhất, nhưng hôm nay cô, ngửi tới mùi vị nước thịt, trong dạ dày liền dời sông lấp biển lên.


Tống Thanh Xuân ngồi xổm ở trước bồn cầu, ói một hồi lâu, mới ngừng lại được.

Thật là kỳ quái...!Cô là đang náo bệnh bao tử sao?
Tống Thanh Xuân vừa đi lên lầu, vừa lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thời gian, cách giờ đi làm chỉ còn lại nửa tiếng, cô lắc lắc đầu, nghĩ buổi tối tan tầm, đi tiệm thuốc mua một hộp thuốc trị bao tử, liền bịch bịch bịch chạy lên lầu, lấy túi, đi bãi đỗ xe dưới đất, Tống Thanh Xuân chọn một chiếc xe khiêm tốn nhất ở trong gara, vội vàng lái đi công ty.

Bữa sáng Tống Thanh Xuân không ăn bao nhiêu, còn chưa đến buổi trưa liền đói hốt hoảng, cô rời công ty trước nửa tiếng, đi nhà ăn dưới lầu ăn cơm trưa.

Cô ăn no thoả mãn, thoải mái hơn rất nhiều, trở lại phòng làm việc, kéo ghế dựa ngồi ở trước cửa sổ sát đất phơi nắng, khoác tấm mền nheo mắt ngủ thiếp đi.

Trong ngày thường Tống Thanh Xuân nghỉ trưa nửa tiếng sẽ tỉnh, lúc mở to mắt lần nữa, lại đã là hai tiếng sau.

Tống Thanh Xuân ngủ lâu, có chút miệng đắng lưỡi khô, cô đứng lên, duỗi eo, đi đến trước bàn làm việc, lấy tách sứ, đi đến phòng trà nước.


Trong phòng giải khát, chỉ có một mình Đường Noãn ở chỗ đó pha cà phê.

Tống Thanh Xuân dừng ở cửa phòng trà nước một chút, cuối cùng vẫn bước bước chân đi vào.

Trước kia, hai người đụng phải, còn có thể có cuộc chiến miệng lưỡi, nhưng hiện tại, hai người đụng phải, gần như đều coi đối phương thành không khí.

Tống Thanh Xuân đứng ở trước máy lọc nước, chờ nhiệt độ nước tăng lên, Đường Noãn đứng ở trước máy coffee, chờ cà phê nấu xong.

Hai người ai cũng không nói chuyện với người nào, không khí trong phòng giải khát, kiềm nén mà lại ngưng trệ.

Cà phê của Đường Noãn nấu xong trước, mùi hương cà phê, tràn ngập tất cả phòng trà nước.

Rất trùng hợp, nước nóng của Tống Thanh Xuân cũng nấu xong, cô cầm lấy cốc, rót nửa cốc nước nóng, sau đó ở trong quá trình từng đợt mùi cà phê không ngừng bay tới trong mũi cô, trong dạ dày Tống Thanh Xuân co rút mạnh, lại muốn ói.

Cô vội vội vàng vàng đặt tách nước ở một bên, liền che miệng, lao khỏi phòng trà nước, quẹo vào nhà vệ sinh.

Đường Noãn nấu xong cà phê, bưng cốc vừa mới chuẩn bị rời khỏi phòng trà nước, liền bất giác ngừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn tách nước nóng bốc hơi của Tống Thanh Xuân..