“Cho nên, Tô Chi Niệm, anh đừng hy vọng ném một mình em ở nhân gian, chính mình trốn tránh ở trong địa ngục tăm tối, dựa vào thuốc an thần gì đó qua ngày.”
“Anh cũng đừng nghĩ, dùng phương thức chính mình kết hôn, bức em rời khỏi bên cạnh anh!”
“Em nói cho anh biết, Tô Chi Niệm, anh là người đàn ông mà Tống Thanh Xuân em thích, người có thể đứng ở bên cạnh anh, chỉ có thể là em, cho dù cả đời này anh đều không thể cưới em, nhưng anh cũng đừng hòng cưới người khác.”
“Cho nên, anh tốt nhất xóa bỏ ý nghĩ anh mau chóng kết hôn gì đó đi...” Vừa nhắc tới cái này, Tống Thanh Xuân liền nổi giận, cô ôm cánh tay ở trước ngực, ngẩng cằm lên với Tô Chi Niệm, cười lạnh một tiếng: “Kết hôn? Kết hôn em gái anh!”
Tô Chi Niệm luôn trầm mặc nghe cô tuyên thệ, lúc nghe cô phẫn hận tuôn ra câu này, lãnh đạm xốc mí mắt lên, ngữ khí thanh nhã mở miệng nói: “Em gái anh là em...”
“Anh!” Tống Thanh Xuân bị nghẹn không trả nổi miệng, giơ chân lên, dùng sức đá tới trên chân Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm khẽ rên một tiếng, động môi, còn chưa lên tiếng, liền nhìn tháy Tống Thanh Xuân lại nâng chân lên, sau đó liền dưới uy hiếp không tiếng động của cô, ngoan ngoãn ngậm miệng, lựa chọn trầm mặc.
Lúc này Tống Thanh Xuân mới vừa lòng thu chân về, nhìn xuống Tô Chi Niệm, tiếp tục lời vừa rồi còn chưa nói hết của mình: “...!Qua đêm nay, nếu anh để cho em lại nghe đến một chút tiếng gió có liên quan với anh muốn kết hôn, em sẽ đập anh giống như đêm nay!”
“f, không, em sẽ đập được anh trực tiếp nằm viện, lần đầu tiên một tháng, lần thứ hai...!Đừng nghĩ lần thứ hai , Tô Chi Niệm, em cảnh cáo anh, còn dám có lần sau, em trực tiếp đập anh tàn phế, anh yên tâm, em sẽ tận tâm tận lực canh giữ ở bên cạnh anh, hầu hạ chăm sóc anh cả đời!”
Đáy mắt Tô Chi Niệm, toát ra một ánh sánh kỳ lạ, lộng lẫy sáng ngời khiến cho lòng người sợ hãi.
Anh thích cô như vậy.
Bởi vì cô như vậy, có thể khiến cho anh rõ ràng cảm giác được cô để ý anh.
Đồng thời cô như vậy, khiến cho quyết định lý trí của anh, bắt đầu trở nên mơ hồ, bắt đầu dao động, bắt đầu không xác định.
Anh rõ ràng cảm giác được, máu trong cơ thể đang điên cuồng lăn lộn, la hét lên, thúc đẩy anh kéo cô vào địa ngục.
Nhưng mà, anh thật không làm được, không tự tay phá hủy cả đời cô được...!
Tô Chi Niệm cúi đầu, trầm mặc một hồi lâu, mới ngẩng đầu, đối mắt với Tống Thanh Xuân: “Tống Thanh Xuân, em cũng biết, là em không đồng ý với cách làm của anh, nhưng em không đồng ý, không hề đại biểu anh không thể làm, cũng giống như là em muốn ở cùng với anh, nhưng anh không muốn...! Em cũng không có cách nào, đúng không?”
Tống Thanh Xuân ghét nhất chính là lúc Tô Chi Niệm cự tuyệt cô, ngữ khí làm ra vẻ phong đạm vân khinh kia, cô cảm thấy lúc này âm thanh phun ra từ trong miệng anh, có phải là chói tai nhất không.
Bộ ngực của cô, bởi vì phẫn nộ, bắt đầu nhấp nhô không ổn định, cô nắm chặt quả đấm, cắn hàm răng kẽo kẹt kẽo kẹt rung động: “Tô Chi Niệm, anh nhất định phải như vậy sao?”
Tô Chi Niệm ngừng thở, cực lực áp cổ khí lăn lộn trong lồng ngực, nhanh chóng gật đầu: “Đúng.”
“Em nói trong tất cả quyết định của anh, ngoại trừ ở cùng với em, cái khác em đều không đồng ý.”
“Mà anh, vừa lúc tương phản, tất cả yêu cầu của em, anh đều có thể đáp ứng, cho dù chết, cũng không việc gì, nhưng chỉ riêng anh ở cùng với em, anh không đáp ứng.”
“Vậy anh đi chết đi! Anh - tên khốn kiếp...” Tống Thanh Xuân bước tới phía trước một bước, một bộ dáng lại muốn nhào lên đánh anh một trận..