Editor: May
Cô ngồi trên xe taxi chạy như bay, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ánh đèn đường phố lộng lẫy, tâm ở trong nháy mắt này, trở nên đặc biệt trầm tĩnh.
Cô không có lừa anh Dĩ Nam, cũng không phải an ủi anh mới nói lời như thế.
Dù đêm nay anh không gửi tin nhắn hẹn cô ra, cô cũng sẽ hẹn anh ra.
Ban đầu khi đến “Kim Bích Huy Hoàng” tìm Tô Chi Niệm, cô là rất phẫn nộ, phẫn nộ anh lỡ hẹn, phẫn nộ anh lừa dối, nhưng càng phẫn nộ hơn là bởi vì đau lòng.
Cuộc đời này của cô, chưa từng đau lòng vì một người đàn ông nào như vậy, có người nói, khi một người yêu một người khác, thứ có được đầu tiên không phải vui sướng, không phải đau xót, không phải hạnh phúc, không phải ấm áp, mà là đau lòng.
Cô đau lòng vì sao anh đần như vậy, vì sao một mình yên lặng thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, anh rõ ràng có thể kéo cô xuống địa ngục, anh biết rõ rành rành chính mình không rời khỏi cô, nhưng anh lại không chút do dự lựa chọn vứt bỏ chính mình, bảo toàn cô có thể sống ở trong nhân gian tốt đẹp.
Anh trầm mặc, anh kiên nhẫn, anh dung túng, khiến cho lửa giận trong cơ thể cô, tiêu tán đi từng chút một.
Cô ngồi ở trong xe của anh, trên dọc đường trở về biệt thự của anh, cô giống như bây giờ, nhìn màn đêm chưa sâu ngoài cửa sổ, nghĩ rất nhiều.
Cô thừa nhận, khi cô biết anh là anh ruột của cô, cô không thể nào tiếp nhận được, nhưng lại vẫn bức chính mình đi tiếp nhận, sau khi cô tiêu hóa chân tướng này, cô là thật không nghĩ tới muốn ở cùng với anh, bởi vì sao anh em ruột có thể yêu nhau? Đây là chuyện không được thế tục cho phép...!
Dù đến giờ phút này, cô quan niệm vẫn là anh và cô không có cách gì yêu nhau...!
Nhưng mà, lúc ở trên xe Tô Chi Niệm, cô đã làm một quyết định, chẳng qua trùng hợp là, cô còn chưa đi liên lạc với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam liền liên lạc với cô trước.
Cô biết, cô nói cô muốn đi tìm Tần Dĩ Nam, người khó chịu nhất là anh, nhưng cô không có nói với anh, chờ một lát cô sẽ trở về, nếu anh biết cô làm quyết định gì, anh nhất định sẽ ngăn trở cô đi.
Tống Thanh Xuân nhìn đường phố dần dần tới gần Vĩnh Huy Hoa Uyển, tâm trở nên càng lúc càng bình tĩnh, cô chưa từng giống như hiện tại, kiên định khẳng định quyết sách là quyết sách hoàn mỹ nhất tốt nhất của cô như vậy.
Đêm khuya Vĩnh Huy Hoa Uyển không cho xe đi vào từ bên ngoài, Tống Thanh Xuân chỉ có thể xuống xe ở cửa tiểu khu, đi bộ vào.
Trong tiểu khu đặc biệt an tĩnh, ngẫu nhiên có một nhà sáng đèn, Tống Thanh Xuân quẹo nhiều đường, mới đến cửa nhà của Tô Chi Niệm.
Biệt thự của anh, tất cả đèn phòng lầu trên lầu dưới đều sáng, ở trong đêm tối, cách cửa sổ sáng ngời, đều có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh trong phòng không kéo rèm.
Tống Thanh Xuân không nhấn chuông cửa, trực tiếp nhập mật mã vào, vào biệt thự của Tô Chi Niệm, cô đã vào phòng, Tô Chi Niệm vẫn còn không phát hiện có người vào nhà của mình, cả căn biệt thự an tĩnh không có một chút động tĩnh.
Tống Thanh Xuân quen mang đôi dép lê vừa mất kia, chỉ có thể để chân trần bẩn thỉu dơ dáy, giẫm sàn nhà đá cẩm thạch, vòng tìm từ trên xuống dưới biệt thự, cuối cùng cô nhìn thấy anh ở trên ban công phòng ngủ cô từng ở kia.
Anh chỉ mặc một áo sơ mi trắng mỏng manh, không chút nhúc nhích đứng ở bên ngoài đêm khuya mùa đông, giống như một pho tượng.
Tống Thanh Xuân cầm một tấm mền, chậm rãi đi tới ban công, cô kiễng chân lên, có chút tốn sức choàng ở trên người anh.
Cô đã chạm vào anh như vậy, anh vẫn đứng yên tĩnh bất động, giống như là không có hồn phách..