Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 637: Chưa Từng Gặp Anh Tôi Chưa Từng Yêu 8






Lễ giáng sinh, cô muốn cho Tần Dĩ Nam một kinh hỉ, ngàn dặm xa xôi chạy đi phương nam, kết quả chán nản ra về, hơn nửa đêm là anh nhặt cô về nhà từ sân bay.

Cô buồn tẻ vô vị học mười hai, liều thuốc gia vị duy nhất, chính là chơi game với anh...!
Trong ác mộng niên thiếu của cô, là anh ban cho sau khi say rượu, cuối mùa hè, sau khi anh và cô ồn ào liền mỗi người đi một ngả.

Từ biệt mấy năm, gặp nhau lần nữa, xí nghiệp Tống thị tràn đầy nguy cơ, là anh khởi tử hồi sinh; liên tiếp mấy lần bị đuổi giết, là anh cứu cô; mang cô đi ra khỏi nhà giam Tần Dĩ Nam chính là anh, khiến cho cô thân thiết an tâm là anh, khiến cho cô đau lòng thương tâm vẫn là anh...!
-- Đây là phản ứng sinh lý cơ bản nhất, không có bất kỳ quan hệ gì với tình cảm...!
-- Có phản ứng sinh lý, không có nghĩa là tôi nhất định sẽ muốn cô...!
Theo lời nói của anh chui vào trong tai cô, cô cầm micro, ngơ ngẩn đứng tại chỗ cũ, quên mất mình đang hát.

Những sinh viên hát chung với cô, rốt rít nhìn về phía cô, tiếng hát trong miệng bọn họ vẫn còn tiếp tục.

Nhưng cô lại giống như là bên cạnh không có người, tiếp tục đứng, trước mắt cô, hiện ra khuôn mặt anh, ấm áp, thanh nhã, lạnh nhạt, nôn nóng, phẫn nộ, khinh miệt, coi thường, tuyệt tình ...!

-- Vào lúc tôi tỉnh táo, tôi sẽ không chạm vào cô...!
-- Nếu như không phải bộ dạng của cô giống Đình Đình, đoán chừng tôi đến nhìn cũng lười phải nhìn cô một cái...!
Rõ ràng câu chuyện của anh và cô, đã bắt đầu tốt đẹp như vậy.

Rõ ràng giữa câu chuyện của anh và cô, có nhiều quanh co như vậy.

Nhưng vì cái gì, câu chuyện trộn lẫn chua ngọt của anh và cô, phát triển đến cuối cùng, lại trở nên cay đắng bi thương như vậy.

-- Cô thật sự muốn phạm tiện như vậy, nhất định không phải tôi thì không thể, cũng không việc gì, tôi không ngại để cho cô ngủ với tôi...!
-- Nhưng dù như tôi ngủ với cô, cô đối với tôi mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một thế thân của cô ấy mà thôi...!
Cô rất muốn rơi lệ, nhưng đáy mắt này chỉ là một mảnh khô khốc.

Hóa ra đau đớn nhất, là đau dưới đáy lòng, không khóc được.


Hóa ra đau đớn nhất, là đau dưới đáy lòng, không khóc được.

Thẳng đến khi ca khúc gần đến hồi cuối, cô mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, sau đó nghe câu hát của mấy sinh viên bên cạnh: "Em không phải nhất định muốn anh trở về, chỉ là khi một mình nhìn biển, thân ảnh mệt mỏi không phải em, không phải anh muốn nhìn thấy em."
Tống Thanh Xuân há to miệng, giống như là một đứa bé thao tác máy móc, máy móc nhẹ nhàng hát theo: "Em không phải nhất định muốn anh trở về, chỉ là khi một mình đi vào biển người, ngoại trừ ỷ lại vào anh, còn có ai có thể dạy em dũng cảm."
Thật sự rất khổ sở...!Vốn là lấy hết dũng khí nghĩ muốn đi tìm hạnh phúc, nhưng cuối cùng đổi lấy lại là, mất đi trân ái nhất của mình, nhận được đau đớn đủ để chạy dài mấy ngàn dặm.

Thật sự rất khổ sở...!Tình yêu như vậy, luyến tiếc để xuống như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là phải để xuống, cuối cùng vẫn là một thân một mình đi vào biển người.

Cô không nhất định muốn anh trở về, chỉ là...!
Tống Thanh Xuân run môi, câu chữ rõ ràng hát ra: "Ngoại trừ ý lại vào anh, còn có ai có thể dạy em dũng cảm."
Theo tiếng của cô biến mất, nốt nhạc cuối cùng của ca khúc cũng biến mất ở trong không khí.

Mặt Tống Thanh Xuân mỉm cười đưa microphone cho nữ sinh viên đứng bên cạnh, đối mặt "Cám ơn" cô ấy, vẻ mặt cô ấy ôn hòa khẽ gật đầu, nói "Không việc gì", sau đó nói tạm biệt, xoay người rời đi.

Cô đi ra xa, mới ngừng bước chân.

Trước mặt là xe lui tới tới lui, công viên phía sau vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ..