Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 481: Thì Ra Là Đó Là Yêu 11






Editor: Thư
Âm thanh của anh nhẹ mà không mất từ tính, trầm thấp mà không mất ưu nhã, giọng trầm vang vọng ở trong phòng nghe cực kỳ mê hoặc lòng người.
Lúc Tống Thanh Xuân nghe anh nói lời cam kết không có đụng vào hai cô gái kia, tâm tình từ trầm muộn ngay lập tức vui sướng trở lại.
Ngày trước, không phải là cô chưa từng nghe anh nói về cô nàng Đinh Đinh mà anh vẫn thích ấy, lúc ấy, anh đã từng nói ra rất nhiều lời thật tâm khiến lòng người xao xuyến trước mặt nàng.
"Ba đời tạo phúc mới gặp được em, đời này may mắn cưới được em."
"Đó là giấc mơ cho đến tận bây giờ tôi vẫn không có nghĩ đến việc muốn buông tay."
"Yêu cô ấy, sẽ luôn luôn yêu cô ấy."
"Tôi không ngại cô độc.

Nếu không có được cô ấy, tôi tình nguyện cô độc."
"Tôi không được phép yêu cô ấy, nhưng lại không thể nào không yêu cô."
"Tình yêu của tôi đối với cô ấy, bắt đầu vào lúc mới gặp gỡ và dừng lại ở quãng đời cuối cùng."
Những lời đa tình đầy ẩn ý ấy, mỗi một câu cũng cảm động hơn nhiều so với đêm nay, nhưng sau khi nghe xong, cô cũng không còn giống như trước đây nữa, bị chinh phục bởi sự si tình của anh, mà ngược lại cảm thấy tim giống như là đâm một đao thật sâu vào, đau đớn vô cùng, còn có chua xót không ngừng lan ra khắp nơi.
Loại cảm giác này rất quen thuộc.


.

.

.

.

.

Giống như là vào lúc thi tốt nghiệp cuối cấp trung học, rốt cuộc cô cũng được như nguyện thi đậu vào trường học của Tần Dĩ Nam, cô hào hứng bừng bừng chạy đến nhà Tần Dĩ Nam.

Lúc chuẩn bị tỏ tình với anh thì cũng là lúc anh nói với cô rằng, Tống Tống, anh có người trong lòng rồi.
Cảm giác hiện giờ còn khó chịu hơn lúc đó nhiều lắm, trong nháy mắt trái tim đau đến mức suýt nữa cô đã hít thở không thông.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ khiến người ta mê mẩn đến ngẩn ngơ của Tô Chi Niệm dưới ánh sáng của đèn thủy tinh trong phòng, đáy lòng nghĩ, kỳ quái a.

.

.

.

.

.


Tại sao cô lại có loại cảm giác này khi nghe Tô Chi Niệm bày tỏ tình cảm đối với cô gái khác vậy?
Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân đang ngơ ngác nhìn mình hồi lâu cũng không có phản ứng, không nhịn được kêu tên của cô, đôi mắt của cô chớp chớp, vẫn chưa chịu hồi hồn, anh đành phải dùng bàn tay chưa lau chùi sạch sẽ của mình, gõ một cái lên mặt bàn trước mặt cô:
"Thế nào?"
Cả người Tống Thanh Xuân giật bắn lên, sau đó liền phục hồi lại tinh thần, cô cũng ý thức là bản thân thất lễ rồi, chỉ biết vội vàng thõng mí mắt xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt:
"Không có, không có việc gì.

.

.

.

.

.

Chỉ là vừa rồi bụng có hơi khó chịu thôi."
"Hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước nóng không?"

Tô Chi Niệm không đợi Tống Thanh Xuân gật đầu, đã trước tiên kêu nhân viên phục vụ rót cho Tống Thanh Xuân một ly nước nóng.
Căn bản là Tống Thanh Xuân không biết gì Tô Chi Niệm đang nói gì, nàng tua đi tua lại lời nói của anh.

Trong đầu cũng chỉ quanh đi lượn lại câu nói Tô Chi Niệm nói với mình:
"Thân thể của ta cùng tâm đều chỉ sẽ là một mình nàng , cho dù chúng ta không thể ở bên nhau, ta cũng vậy tuyệt đối sẽ không đụng ngoài nàng ra là bất luận cái cái gì nữ nhân."
Càng nghĩ, nàng lại càng thấy được mình có chút không bình tĩnh, cô sợ bản thân lại một lần nữa luống cuống, lúc nhân viên phục vụ bưng nước nóng đi tới, cô nỗ lực hít sâu một hơi, cố tỏ vẻ tự nhiên nhìn Tô Chi Niệm, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
"Tôi đi toilet một chút."
Vừa rồi cô nói bụng khó chịu, cho nên Tô Chi Niệm cũng không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu nói:
"Tốt."
Tống Thanh Xuân gật đầu một cái với anh, lập tức cầm ví, từ chỗ ngồi đứng lên.
Tống Thanh Xuân không có đi toilet, mà là đứng rửa mặt ở bồn rửa tay bên ngoài toilet.

Cô ngẩng đầu lên, rút khăn giấy đi lau nước trên mặt đi, tầm mắt cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm mình trong kính.
Cô xem hồi lâu, mơ hồ giống như là đã hiểu ra điều gì vậy, đầu ngón tay bắt đầu hơi hơi run rẩy.