Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 47: 100 Ngày Ở Chung 7






Editor: Xiu Xiu

Tô Chi Niệm im lặng giống như một pho tượng, không trò chuyện, ngay cả lông mi cũng không có một chút động đậy.

Thế nhưng, nói như thế nào hôm nay cũng là sau khi anh và cô ký hợp đồng, lần đầu tiên anh ở nhà! Cô làm cơm chiều trước, có phải nên hỏi ý kiến của anh hay không?

Vốn dĩ Tống Thanh Xuân đang do dự đi vào trong bếp, vẫn dừng bước lại, nhìn anh đang xem văn kiện, mở miệng hỏi: “Anh Tô, bữa tối anh muốn ăn gì?”

Kết quả, cục diện đổi lại, vẫn là lời nói của cô bị coi thường lần nữa.

Thế nhưng bây giờ, người đàn ông lại có một chút phản ứng, mặt bớt đi chút lạnh nhạt, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Anh chậm rãi lật xem văn kiện trước mặt mình, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, lúc ánh đèn thủy tinh chiếu xuống, kim cương trên đồng hồ chiết ra ánh sáng đến chói mắt.

Có thể là cuối cùng anh cũng có động tĩnh, tâm tình của cô cũng không còn căng thẳng quá nhiều, giọng nói mang theo sự dò hỏi: “Canh củ từ nấu xương được không? Trong tủ lạnh còn một con cá, ăn cá hấp nhé? Còn có một ít xương, kho lên hay là làm chua ngọt?””


Tô Chi Niệm không có dấu hiệu mở miệng, thế nhưng lại ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn cô giống như cô phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

Tống Thanh Xuân không dám nhìn lại anh, mà nhanh chóng quay đầu, đi vào nhà bếp.

Từ trong miệng anh, lời nói khó nghe thế nào cô cũng từng nghe, cho nên đối với sự lạnh lùng vừa rồi, cô cũng không để ý.

Trong 100 ngày này, cô không yêu cầu xa vời có thể ở chung với anh vui vẻ hòa thuận, cũng không yêu cầu thái độ của anh đối với cô có thể chuyển biến tốt đẹp, thậm chí trong 100 ngày này, cũng không yêu cầu xa vời anh nói được một câu bình thường với cô.

100 ngày này, yêu cầu của cô không cao, chỉ cần anh đừng nổi giận với cô, cô đã cảm thấy hài lòng rồi.

Dù cho mỗi ngày anh đều coi cô như là không khí, nhìn cũng không nhìn lấy một cái, cô cũng không sao cả.

Cô chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình theo những điều kiện của anh, không để anh không hài lòng điều gì, sau 100 ngày, có thể thuận lợi lấy được Tống thị khởi tử hoàn sinh từ trong tay anh.

Chẳng qua, đã biết không thể yêu cầu gì, dường như cũng không thể hy vọng xa vời, tính cách của người đàn ông kia quả thật là khó khăn, tính tính bất định, thay đổi quái quỷ, nói không chừng đột nhiên một lúc nào đó sẽ lại nổi giận.


Tống Thanh Xuân bận rộn ở trong nhà bếp, nghĩ đến buổi sáng hôm trước, mới một giây trước còn đang êm đẹp ăn bữa sáng, một giây sau liền quăng bát xuống đất, không nhịn được mà nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, hôm nay nhất định cô phải cực kỳ cẩn thận!

Bữa tối được chuẩn bị cực kỳ phong phú, bốn món mặn và một món canh.

Sau khi Tống Thanh Xuân dọn bát đũa lên bàn, mới đi ra phòng khách.

Không biết mở ti vi từ lúc nào, văn kiện trong tay anh đã bị ném lên bàn trà.

Tống Thanh Xuân đi ra phòng khách, chỉ là đứng ở cửa nhà ăn, Tô Chi Niệm đưa lưng về phía cô, hô một câu: “Anh Tô, cơm chiều đã chuẩn bị xong.



Lần này là ngoài ý muốn của cô, người đàn ông lại phá lệ mở miệng vàng, nói với cô câu đầu tiên sau khi về nhà: “Uhm.



Tô Chi Niệm đứng dậy đi vào nhà bếp, cô lập tức kéo ghế ra cho anh ngồi.

Đợi sau khi anh ngồi xuống, cô đưa đũa và canh cho anh.

.