Editor:May
Cảnh sát đem thuật lại cặn kẽ tình huống một lần, có thể là bởi vì cuối cùng đã giải quyết xong vụ án này, tâm tình không tệ, sau cùng trước khi cúp điện thoại, còn nói một câu với Tống Thanh Xuân: "Chúc mừng, Tống tiểu thư, từ giờ trở đi cô có thể không cần phập phồng lo sợ nữa."
Sáng sớm nghe được tin tức này, tâm tình Tống Thanh Xuân cũng tốt hơn nhiều, cô cười tít mắt đáp một tiếng "Cám ơn", sau đó liền vui rạo rực cúp điện thoại.
Nhìn thoáng qua thời gian, bảy giờ sáng, Tống Thanh Xuân chỉ mới ngủ hai tiếng, bị cú điện thoại kia của cảnh sát khiến cho hoàn toàn không buồn ngủ, cô rời giường rửa mặt, xuống lầu chuẩn bị xong bữa sáng, sau đó gọi Tô Chi Niệm.
Thời điểm ăn sáng, Tống Thanh Xuân nói lại với sát với Tô Chi Niệm về cuộc gọi tới của cảnh sát.
Từ đầu đến cuối Tô Chi Niệm không tiếp chuyện, sắc mặt bình thản ngồi ở chỗ đối diện cô, cử chỉ tao nhã, trầm mặc không tiếng động ăn bữa sáng.
"...!Trước đây tôi từng thấy nội dung phim fan biến thái trong TV, nhưng tôi vẫn cảm thấy đó chỉ là tồn tại trong truyền hình, không nghĩ đến trong hiện thực cũng có...!Mặc kệ như thế nào, chuyện đều đã qua, cuối cùng tôi cũng được giải phóng ..."
"Gần đây tôi thật sắp ngột ngạt hỏng rồi, tôi quyết định ngày mai tôi sẽ đi đến công ty làm việc lại, đợi lát nữa tôi phải ăn mặc chải chuốt thật đẹp, sau đó đi dạo phố..."
Tống Thanh Xuân nói đến đây, liền đếm trên đầu ngón tay những vật gần đây mình muốn mua ở trên điện thoại di động.
"...!POLA mới nhất dùng rất tốt, còn có kem dưỡng mắt, còn có túi xách Dior mới..."
Tô Chi Niệm luôn rủ lông mi, chậm rãi nâng mí mắt, nhìn về phía cô gái đối diện.
Cô dùng ngón tay xanh miết trắng nõn đếm đồ, mặt mày mang theo kích động và vui sướng, trong miệng phát ra tiếng nói, giống như chim sơn ca vậy, êm tai linh động.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, nhìn một lúc, lặng yên không một tiếng động yên lặng than thở một hơi dưới đáy lòng, sau đó liền rũ mắt xuống, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết cháo trong chén, mở miệng nói với cô câu nói đầu tiên sau khi rời giường sáng nay: "Chín giờ công ty có một cuộc họp, đi trước."
"Hả?" Tống Thanh Xuân đang ở nơi đó hưng phấn nói líu ríu, bị lời nói bỗng nhiên ném tới của Tô Chi Niệm làm cho sững sờ, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, đang lúc chuẩn bị "ừ", Tô Chi Niệm đã đứng dậy, đi ra phòng ăn.
Tống Thanh Xuân lấy thìa, quấy cháo trong chén, mượn cửa phòng ăn mở ra, có thể nghe thấy tiếng vang Tô Chi Niệm lên lầu, xuống lầu, ngay sau đó chính là cửa nhà bị đóng lại, âm thanh xe khởi động.
Vẫn luôn chờ đến tiếng xe biến mất không còn tăm hơi, tầm mắt Tống Thanh Xuân mới chậm rãi hướng về phía đối diện của mình, nhìn chằm chằm cái chén Tô Chi Niệm đã dùng kia, mi tâm nhẹ nhàng nhăn lại.
Là ảo giác của cô sao? Vừa rồi Tô Chi Niệm, giống như có chút không đúng.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao anh luôn luôn như vậy mà, tính cách âm tình bất định, không hiểu ra sao cả...
Tống Thanh Xuân nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được không đúng chỗ nào, liền lắc lắc đầu, cúi đầu húp cháo.
Nhưng mà tâm tình, lại kém xa vui vẻ vừa rồi.
Ăn xong bữa sáng, trở lại lên lầu, tâm tình Tống Thanh Xuân càng suy sụp.
Cô cho rằng là do kỳ sinh lý, không nghĩ quá nhiều, đối diện gương trang điểm đơn giản một chút, liền xách túi, ra khỏi cửa.
Không biết có phải đã lâu không đi dạo phố hay không, hôm nay lực chiến đấu của Tống Thanh Xuân đặc biệt mạnh mẽ, mãi đến hơn năm giờ tối mới trở về nhà.