Bởi vì anh biết, anh sớm muộn cũng phải rời khỏi cô, đến sau này, thế giới anh khô héo, hoang vắng, không hề có sức sống, anh cần những tốt đẹp ít đến đáng thương giữa anh và cô, để chịu đựng trôi qua cuộc sống rất dài kia.
Một trận gió đêm thổi tới, thổi đến toàn thân Tô Chi Niệm đều lạnh đến run lên, ngón tay anh tiếp tục lưu luyến quên về vuốt ve hai cái ở trên bãi cỏ, mới chậm rãi đứng lên, anh xoay người, nhìn ánh sáng tràn ngập mặt hồ, bên trong ảnh ngược đủ kiểu đèn neon, tinh xảo mê người.
Anh dừng lại một lát, khi chuẩn bị rời đi, dư quang khóe mắt lại lơ đãng quét đến một vật gì đó trôi nổi trên mặt hồ, anh bất giác quay đầu lại, mượn ánh đèn chiếu tới từ nơi xa, anh mới nhìn rõ, đó là một hộp quà, ngay ngắn chỉnh tề, gói rất tinh xảo, còn chưa mở ra, chỉ là hộp gói lại giống như bị ngâm nước khiến cho có chút biến dạng.
Là đồ Tống Thanh Xuân rơi vào trong hồ sao?
Tô Chi Niệm nghĩ đến những đối thoại giữa cô và Tần Dĩ Nam mà mình nghe được khi vừa tới công viên Bắc Hải kia.
Nếu như thật là Tần Dĩ Nam tặng cho cô, đối với cô mà nói, chắc hẳn là quà tặng rất trân quý?
Nghĩ đến cô phát hiện quà tặng mất, nhất định sẽ rất đau lòng ...!
Tô Chi Niệm trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn nhảy vào trong nước lần nữa, nắm lấy cái hộp kia vào lòng bàn tay, chờ đến khi bơi lên bờ, Tô Chi Niệm mới cúi đầu nhìn về phía hộp quà đó.
Hộp gói rất tinh xảo, còn chưa mở ra, chỉ là một tầng giấy đóng gói bên ngoài đã bị ngâm nước quá lâu, có chút biến dạng.
Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm hộp quà, liền bước bước chân, đi qua bãi đậu xe.
-
Tần Dĩ Nam chờ sau khi bác sĩ tới, kiểm tra Tống Thanh Xuân không có gì đáng ngại, mới mang cô đi cục cảnh sát.
Lúc ghi khẩu cung, điện thoại Tần Dĩ Nam vang nhiều lần, có lần Tống Thanh Xuân phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn thấy, là Đường Noãn gọi tới, Tần Dĩ Nam không nghe, chỉ là nhấn vài cái ở trên màn hình, có lẽ là trả lời vài dòng tin nhắn, sau đó liền chuyển điện thoại di động về chế độ im lặng, để vào trong túi.
Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam ghi xong khẩu cung, đi ra khỏi cục cảnh sát đã là một giờ rạng sáng, đã nói muốn xem pháo hoa đêm khuya ở trên mặt hồ công viên Bắc Hải, nhưng lại bỏ lỡ vì một màn nguy hiểm này.
Giày vò lâu như vậy, Tần Dĩ Nam lo lắng Tống Thanh Xuân đói, lúc đi ngang qua một tiệm ăn nhanh còn chưa đóng cửa trong đêm giao thừa, quay đầu hỏi một câu: "Tống Tống, em đói không? Muốn đi ăn chút gì hay không?"
"Không đói bụng..." Tống Thanh Xuân lắc đầu một chút, liền nói: "...!Em có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Ừ, được." Tần Dĩ Nam đáp lại một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm con đường trước mặt, lái xe hết sức chuyên chú.
Bên trong xe an tĩnh một lần nữa, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa sổ xe, nhìn đèn neon không ngừng lùi lại, nghĩ đến có lẽ đêm nay vẫn là lần đầu tiên trong đời, cô cự tuyệt lời mời của Tần Dĩ Nam, thời điểm trước kia, cô chính là hận không thể anh có thể mang cô đi ăn khuya mỗi ngày.
Trở lại nhà họ Tống đã rất muộn, Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu cũng đã đi ngủ, Tần Dĩ Nam sợ vào sau khi vào trong sẽ đánh thức hai người, cho nên đưa Tống Thanh Xuân đến cửa nhà, liền lên tiếng nói tạm biệt, trước khi đi, anh có chút không yên lòng, còn nói nhiều dặn dò Tống Thanh Xuân một lúc lâu: "Nhớ uống ly sữa bò nóng, chỉnh điều hòa trong phòng cao lên một chút, đắp kín mền, tuy rằng hiện tại em không có việc gì, nhưng ở trong nước hồ đông lạnh lâu như vậy, có thể nửa đêm sẽ không thoải mái, có lẽ sẽ cảm mạo nóng sốt, đến lúc đó có tình huống gì, nhớ gọi điện thoại cho anh."
Tần Dĩ Nam trở về trên xe, không sốt ruột khởi động xe rời đi, ngược lại là lấy điện thoại di động khởi động máy trước, anh vốn tưởng rằng sẽ thấy Đường Noãn gửi tin nhắn tới hoặc là cuộc gọi nhỡ, không nghĩ tới mở điện thoại di động lên, tiến vào rất nhiều tin nhắn chúc phúc, chỉ không có bất kỳ tin tức gì về Đường Noãn..