Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 116: Không Thích Anh Nữa 6






Trong câu cô nói, liên tục nói hai lần “Thương anh Dĩ Nam”, Tô Chi Niệm theo tiềm thức không muốn nghe, nhưng trong lúc anh mặt lạnh, quyết định thu hồi lực chú ý bên tai thì lại nghe thấy giọng nói có chút run của Tống Thanh Xuân: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa.


Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa!
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa!
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không tiếp tục thích Tần Dĩ Nam nữa!
Những lời này giống như một quả bom, ầm một tiếng, nổ tung ở trong đầu Tô Chi Niệm, khiến cho đầu óc luôn luôn tỉnh táo có chút trống rỗng ở trong nháy mắt này, qua một hồi lâu, anh mới tiếp tục nghe Tống Thanh Xuân nói.

“Tôi! thật sự từ bỏ anh Dĩ Nam! ”
“Đây là quyết định của một tuần trước, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, anh Dĩ Nam chỉ còn là anh trai của tôi.


Từ bỏ, chỉ còn là anh trai!
Tô Chi Niệm vòng vo hai từ này ở trong lòng rất nhiều lần, mới ý thức được mình thật sự không nghe lầm.


Tống Thanh Xuân thật sự từ bỏ Tần Dĩ Nam, hơn nữa còn là một tuần trước!
Một tuần trước?
Tô Chi Niệm mơ hồ nhớ lại, một ngày của một tuần trước, cô tan ca về nhà thì một mình trốn trong phòng ngủ khóc đến rất đau lòng!
Là vào lúc đó, cô bắt đầu từ bỏ Tần Dĩ Nam sao?
“Cho nên, mặc kệ rốt cuộc cô có thích anh Dĩ Nam hay không, đều không có bất kỳ quan hệ nào với tôi.


Lời nói thật tuyệt tình, nhưng sao lại khiến anh cảm thấy êm tai như vậy chứ?
Tô Chi Niệm bưng ly đế cao lên, khóe môi không nhịn được nhếch lên, sau đó cười khẽ một tiếng.

Âm thanh của anh rất mỏng manh, nhưng lại truyền rõ vào trong tai của mỗi người đang ngồi đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều chuyển đến trên người anh, sau đó khi nhìn thấy trên mặt anh thật sự có một nụ cười nhẹ thì trong mắt mỗi người đều hiện lên sự chấn động, qua một hồi lâu mới có người ấp úng mở miệng: “Ngài Tô! đang cười sao?”
Tô Chi Niệm “Hả?” một tiếng, ngẩng đầu lên, nghênh đón tầm mắt của mọi người đang nhìn mình.


Đáy mắt anh vẫn lành lạnh như cũ, bởi vì nhuộm ý cười nên ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng ôn hòa.

Trong phòng có người to gan hỏi một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài Tô cười đấy, ngài Tô đang nghĩ đến chuyện vui vẻ nào sao?”
Tô Chi Niệm lại “Ừ.

” một tiếng, chỉ là lần này là giọng điệu khẳng định.

Nụ cười này của Tô Chi Niệm không phải hiện vẻ không màng sự đời, mà là khiến cho người ta cảm nhận được vị tình người, bạn gái được mang đến có uống chút rượu, nương theo rượu mời không nhịn được đánh bạo, dò xem một chút việc riêng của Tô Chi Niệm: “Tô tổng, chúng ta tiếp tục tán gẫu vấn đề đàn ông tiêu tiền cho phụ nữ, ngài Tô có tiêu tiền cho phụ nữ chưa? Không biết những cô gái nào có vận khí tốt như vậy, có thể khiến cho Tô tiên sinh chịu tốn tiền?”
“Trả tiền cho phụ nữ! ” Đáy mắt anh vẫn còn tỏa ra ý cười, ở dưới ánh sáng đèn thủy tinh, thoạt nhìn cả người anh đẹp đến nỗi cực kỳ rung động lòng người, khiến mọi người trong phòng đều hít sâu một hơi.

Anh hơi dừng lại mấy giây, mới nói tiếp: “Không phải những, mà là chỉ có một.


Nếu nói đàn ông kiếm tiền là cho tiêu cho phụ nữ, vậy cả đời này của anh, có lẽ tất cả tiền kiếm được cũng chỉ tốn cho một mình Tống Thanh Xuân.

“Wow, không biết người đó là ai vậy?”
“Thì ra Tô tổng có người yêu rồi?”.