Tô Diệc vọt tới nhà vệ sinh tắm rửa đơn giản, cô vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, nghĩ đến một màn vừa rồi, không khỏi mặt đỏ tim đập nhanh. Duỗi tay ra chọc chọc vào cánh tay Lục Giam, trong giọng nói mang theo nghi hoặc hỏi:" Sao em cảm thấy anh càng lúc càng điêu luyện nha?"
Lục Giam chớp chớp mắt, ở bên tai cô ái muội nói:" Anh mỗi ngày đều dành ra 10 phút học tập."
"Học cái gì?" Vừa hỏi xong thì cô cũng vừa hiểu ra, "Lưu manh!"
Trong cổ họng anh ẩn chứa ý cười, nói:"Em cũng biết, năng lực học của anh rất tốt, hơn nữa cũng chăm chỉ tiến tới phía trước."
Tô Diệc đỏ mặt, trừng anh một cái.
Lục Giam cũng không thích marketing cho chính mình. Trang web âm nhạc lập lúc ở cao trung kia cũng thuần túy là vì sở thích, nhưng vô tình lại gặp may mắn, mới đến bây giờ anh đã có được cả trăm vạn fans.
Bất quá phát trực tiếp vẫn là cần thiết, mặc dù anh không hiểu biết gì về chuyện cùng người lạ nói chuyện, cũng may chỉ cần 1 giờ là đủ.
Thông báo phát trực tiếp lúc sáng đã phát ra, bộ phận truyền thông cũng đã làm rõ Tiểu Huyền Tử chính là Thanh Huyền Thượng Quân, cũng là tác giả của ca khúc <<Vị ương>>, Hứa Thuần cũng chia sẻ bài đăng ấy trên Weibo.
Lục Giam đang điều chỉnh máy ảnh, Tô Diệc ngồi đối diện anh, lấy chiếc máy tính bảng đăng nhập vào số của chính mình, cắm tai nghe và đợi anh bắt đầu phát trực tiếp.
Cô cảm thấy mình so với chính chủ còn hưng phấn hơn.
Vừa đến 7h, Lục Giam nói câu:"Chào buổi tối mọi người."
Buổi phát sóng sôi nổi đến nổ tung lên.
Tô Diệc cũng bị khiếp sợ. Không hổ danh là Tiểu Huyền Tử của cô, dù đến bất kỳ đâu thì vẫn mang theo ánh hào quang, mọi người liên tục liên tục kéo đến, náo nhiệt như ăn tết.
- ---- Thanh âm của Tiểu Huyền Tử quá dễ nghe rồi!
- ---- A a a a, Tiểu Huyền Tử anh thật sự là Thanh Huyền Thượng Quân?
- ---- Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Tôi vẫn luôn cho rằng Tiểu Huyền Tử tài hoa như vậy, khẳng định là một chàng trai xấu xí, không ngờ lại là một đại soái ca thế này. Em thành thật xin lỗi!
- ---- Tôi cảm thấy Tiểu Huyền Tử căn bản không cần nói gì, chỉ cần ngồi yên để tôi ngắm cả ngày là được rồi.
- ---- Làn da của Tiểu Huyền Tử thật đẹp, thường ngày dưỡng như thế nào nha?
- ---- Muốn sờ!
- ---- Vừa đẹp trai mà còn vừa tài năng.
- ---- Nếu tôi nói anh ấy là sinh viên xuất sắc ngành máy tính của trường đại học Y, hằng năm đều nhận học bổng thì thế nào nhỉ?
- ---- Tôi còn biết anh ấy chính là CEO của một công ty về trang web âm nhạc.
- ---- [Tức giận]. So với Tiểu Huyền Tử, tôi sống 20 năm thật chẳng có ý nghĩa gì.
- ---- Nếu tôi nói tôi còn biết anh ấy là phú nhị đại giàu có thì sao? (Ba lần vạch trần là biết ai luôn nha!!!)
- ---- Dung anh anh tuấn, đa tài đa nghệ, gia thế hiển hách, có chí phấn đấu. Tiểu Huyền Tử không sai chính là nam thần của tôi rồi!
- ---- Nam thần của em!
- ---- +1
Vì thế trong gần 10 phút livestream, Lục Giam hoàn toàn bị fans bao vây. Những món quà hiệu ứng bằng nhân dân tệ liên tục được gửi đến, cả màn hình đều đủ màu sắc.
Tô Diệc ở đối diện anh, nhìn anh như bức tượng bất đắc dĩ ngồi ở đó, che miệng cười thầm.
Lục Giam ngước nhìn cô một cái, ho nhẹ:" Nếu không, hôm nay chỉ đến đây thôi?"
- ---- Đừng đừng đừng, nam thần anh đừng chạy!
- ----- Nói cho đủ 1 giờ, nếu anh chạy em liền khóc cho anh xem.
- ----- Tiểu Huyền Tử có bạn gái chưa?
Lục Giam khi nhìn thấy câu hỏi này, không chút do dự đáp:"Có rồi."
Phòng livestream là một mảng kêu rên.
- ---- Hỏi vấn đề này làm gì chứ, tôi mặc kệ, soái ca là dùng chung của toàn nhân loại!
- ---- A đau lòng chết mất.
- ---- Không sao, Tiểu Huyền Tử, em chấp nhận làm vợ hai.
- ---- +1
Lục Giam nhìn không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng:" Được rồi, các bạn muốn nghe gì, hiện tại tôi sẽ đàn cho các bạn nghe."
- ---- <<Vị ương>>
- ---- <<Vị ương>>
......
Từ lúc Lục Giam bắt đầu đánh đàn, đôi mắt Tô Diệc chưa từng rời khỏi anh.
Cách màn hình và nhìn thấy trực tiếp là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Cô phảng phất như thấy được ở cổ trấn kia, một Thanh Huyền Thượng Quân đeo trường kiếm, người đầy tiên khí anh dũng.
Đàn xong ca khúc, Lục Giam ngước mắt, đối diện với ánh mắt si mê kia của Tô Diệc, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn cô.
Bình luận gần như đã nổ tung.
Lúc sau, anh lại đàn những bài tự sáng tác lúc trước.
Toàn bộ quá trình Tô Diệc đều chống tay lên mặt, ánh mắt sùng bái yên lặng nhìn anh.
Lục Giam bị cô nhìn đến mức mất tự nhiên, trực tiếp đóng livestream.
Anh đứng lên, vừa đi vừa lười biếng đưa tay cởi 3 chiếc cúc áo sơ mi. Ngón tay anh thon dài, mu bàn tay bóng loáng như có thể thấy được mạch máu xanh xanh.
Tô Diệc đột nhiên nghĩ đến buổi chiều, ngón tay anh trêu đùa cô.....
Lục Giam nhìn tiểu cô nương đột nhiên mặt đỏ tai hồng, giơ tay che kín mặt:" Anh đừng tới đây..."
Lục Giam:"???" Lời thoại này cứ như anh là ác bá trêu chọc con gái nhà lành.
Sau buổi phát trực tiếp, Lục Giam vào Weibo. Cái Weibo này là anh mới tạo, anh theo như đúng kịch bản của bộ phận truyền thông của công ty mà đăng bài lên.
Tô Diệc trước hết đoạt lấy sô pha, sau đó lướt xem từng bình luận. Nhìn nhìn, trong lòng cô liền bất ổn.
Tất cả bình luận đều gọi ông xã.
- ---- Ông xã, anh thật soái!
- ---- Ông xã của em thật quá soái, chân sao có thể dài như vậy chứ!
- ---- Thật không biết xấu hổ! Ông xã có thể để các người gọi loạn như vậy sao? Người ta cũng đã nói có bạn gái, đúng không ông xã?
.......
Tô Diệc đem điện thoại đặt lên bàn:"Mới có được một lúc, anh đã có thêm hàng trăm cô vợ."
Lục Giam thấy cô ghen tị, vội vàng đem người ôm đến trên đùi, vuốt vuốt tóc cô, thanh âm ôn nhu làm người ta chìm đắm:" Nhiều người gọi anh "ông xã" như vậy, chỉ có em gọi, anh mới chấp nhận."
Chỉ một câu, trong lòng Tô Diệc liền thoải mái.
Cô ôm cổ anh, ở bên cổ anh cọ cọ:" Anh sao càng ngày càng nói năng ngọt xớt, làm em một chút cảm giác an toàn cũng không có."
"Sao em lại không có cảm giác an toàn chứ? Anh cả tâm và thân đều là của em."
"Nhưng là nhiều người thích anh như vậy.... Cả đời rất dài, không có gì mãi bất biến(*)."
(*) không thay đổi.
Lục Giam lui người về phía sau, đánh giá tiểu nha đầu trong ngực mình. Cô rũ mắt, lông mi thật dài cứ an an tĩnh tĩnh.
"Tô Diệc."
"Ân?"
"Nhìn anh!" Lục Giam nâng mặt cô lên, thân mật mà dán lên trán cô:" Anh biết em đang lo lắng cái gì, Tô Diệc. Từ nhỏ tới lớn anh gặp không ít các cô gái xinh đẹp, theo đuổi anh cũng không ít, nhưng anh chỉ thích em, trong mắt anh em chính là cô gái tốt nhất. Em nói không sai, trên đời này không có gì là bất biến. Anh chỉ biết, mỗi giây trôi qua anh lại càng yêu em nhiều hơn."
"Anh muốn cùng em hòa hợp vui sướng đi qua từng ngày, muốn cùng em sinh con của chúng ta, muốn cùng em mãi mãi sống đến răng long đầu bạc."
Tô Diệc yên lặng nghe, đáy mắt một chút một chút hiện lên ý cười, dần dần khuếch tán ra, cuối cùng lan cả khuôn mặt.
Cô ở trên môi anh hôn một cái thật to.
Lục Giam sung sướng mà khóe môi cong lên, "Đêm nay đừng trở về, được không?"
Nghe anh lợi dụng cơ hội, Tô Diệc lắc đầu:"Không được, cuối tuần phải thi rồi."
Lục Giam nga một tiếng, mặt mày cùng khóe môi không vui mà rũ xuống. Tô Diệc cố gắng đè nén trong lòng, chàng trai này mỗi lần đều như sắc lang, cô sợ chịu không nổi.
Tô Diệc thay xong quần áo, ở huyền quan thay giày, thân thể đã bị đặt trên cửa, Lục Giam chưa từ bỏ ý định, ghé vào thân thể cô đề nghị:" Muốn làm lời tạm biệt không?"
"....."
"Trong đầu anh có thể suy nghĩ tới cái khác không, sinh hoạt X thường xuyên sẽ gây hại cho thận!"
"Bà xã, em phải tin tưởng thận của anh!"
Tô Diệc đỏ mặt, đẩy anh ra.
- ------------
Tô Diệc gần đây cảm thấy có chỗ không thích hợp. Bất luận là ở phòng học hay nhà ăn, thậm chí là WC, cô vẫn cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng lại đây.
Còn có những học muội hoàn toàn không quen biết cũng nhiệt tình mà đến nhìn cô, ánh mắt của các cô nàng như đang nhìn thần tượng.
Tô Diệc cảm thấy không thể hiểu được.
Âu Dương Mỹ Mỹ đang ăn một cây kẹo, ở bên tai cô nhỏ giọng nói:" Cậu có phải ôn tập đến lú lẫn không, Lục Giam hiện tại có bao nhiêu hot cậu không biết sao? Ở trong mắt mọi người cậu đã là người thắng cuộc, nhóm học muội đều muốn cậu có thể tạo ra quyển <>, còn đặc biệt nhắm vào những chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có."
Tô Diệc:"......"
Cô đương nhiên biết hiện tại Lục Giam có bao nhiêu sức hút. Anh ra khỏi cửa đều phải mang khẩu trang, nếu không có khả năng sẽ bị mọi người vây quanh ngắm. Hai người đừng nói đi hẹn hò dạo phố, gặp được nhau cũng đã rất khó khăn.
Kích thích cỡ nào chứ!
Vì thế, khi các học muội hỏi cô làm thế nào có thể bắt thành công nam thần, cô đĩnh đạc mà nói:" Đầu tiên là phải trở nên thật ưu tú, muốn có được bạn trai ưu tú, trước hết mình phải ưu tú mới được. Những cô gái tự tin sẽ càng hấp dẫn hơn......"
Chờ những học muội bị lừa đến ngây ngốc rời đi, Âu Dương Mỹ Mỹ dựng ngón cái với cô:" Mọi người hỏi cậu làm sao để trêu chọc con trai, cậu lại đẩy cái khó lên chính các cô ấy trước, thật giỏi."
Trước kỳ thi ba ngày, hình phạt của nhà trường với Trương Dao cũng đưa ra. Trường Y trăm năm danh giáo, ở thời điểm kỷ niệm thành lập trường như vậy mà lại tuôn ra sự kiện gièm pha đến thế, ban lãnh đạo đã tức giận đến cỡ nào!
Hình phạt của trường Y chia làm 5 bậc: cảnh cáo, cảnh cáo nghiêm trọng, ghi tội, ở trường tự kiểm điểm, và đuổi học. Và chỉ cần tội danh được ghi lại sẽ không được cấp bằng.
Trương Dao có bằng chứng xác thực, trường học trực tiếp xử mức ghi lại tội danh, vì thế, học vị của cô ta sẽ không lấy được.
Các nhà tuyển dụng thường chỉ cần những người có bằng cấp đầy đủ, hơn nữa không có học vị sẽ không được tham gia các cuộc thi xét cấp bậc sau khi học đại học.
Tô Diệc ngồi ở cạnh cửa sổ trong lớp, vào mùa đông, những tia nắng dịu nhẹ chiếu vào, những trang sách như cũng được sưởi ấm.
Nghe nói hai ngày nay Trương Dao không đi học, ở KTX khóc muốn chết lên chết xuống, nhưng là hình phạt đã định, không có khả năng thu hồi. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với việc làm của mình, không cần chờ khi hối hận thì đã không kịp!