Nam Thần Đẹp Trai Cùng Ký Túc Xá

Chương 20: Chiếc khăn bông




Nó chạy hụt hơi, miệng thở dốc , chân cũng không còn đứng vững được nữa mà hơi run run , tốc độ chạy ngày một chậm lại . Cả lớp 11S đã tan học hết , chỉ còn một mình hắn ngồi đó nhìn nó , nhìn với ánh mắt rất chăm chú . Thời tiết hôm nay khá xấu , từ trên trời kéo đến những mảng mây đen nghịt , gió bắt đầu thổi , xoáy vào những bụi cây làm những chiếc lá rơi lả tả xuống mặt sân , thổi bay làn tóc của nó . Gió lạnh càng khiến cho nó thấy mệt hơn ! Cảm giác như bị ngược đãi lại khiến cho nó đuối sức ngồi khuỵu xuống . Những hạt mưa nhỏ rơi tí tách xuống sân cỏ , ban đầu chỉ đơn giản như mưa bụi lất phất , vậy mà chỉ mấy giây ngắn ngủi sau đó một cơn mưa to ào ạt đổ xuống mặt đất , mùi mưa ngày một rõ .

Thế Lâm trở về lớp học trong tâm trạng vui vẻ khó nói , mà cơn mua ngoài kia ngày một to , dù vậy cũng không khiến cậu để tâm , hoặc hơn ai hết , Thế Lâm là người mong muốn cho nó bị mưa cuốn đi nhất .

- Thiên Y đâu ?

- con nào ?

Đi về phía bàn mình thì Thế Lâm bị giọng nói của Nhật Huy cản lại , liền sau đó lại là câu trả lời trớt quớt với vẻ mặt không quan tâm của cậu .

- mày có biết trời đang mưa hay không ? Ít nhất thì cũng nên nói với ông thầy giáo đó chứ ?

- mày quan tâm tới nhỏ điên đó à ? Mày không lo mà giữ cái thể diện sao sáng của mày đi , mà còn bày đặt ở đây làm người tốt , nhìn xem...cả lớp đang nghĩ mày như thế nào ? Tao khuyên mày một câu , đã làm một ngôi sao lớn trong làng giải trí rồi thì việc gì phải hạ thấp bản thân để quan tâm tới một con nhỏ như thế ! Cẩn thận thiên hạ nó khinh cho .

- tao có ra sao hay thế nào cần đếch gì loại chó má rẻ rách xã hội như mày phải lên tiếng .

- tên chết dẫm , mày tuôn ra những lời đó mà không thấy hối hận hay sao ?

- hối hận ? tao có sỉ vả mày bằng 100 lần như thế cũng không bao giờ phải hối hận ? Vì rốt cục mày cũng chỉ đứng sau anh mày mà thôi ! Mày không đáng để tao phải tôn trọng !

Nhật Huy nói mà không hề kiêng nệ điều gì , chân bước nhanh ra , cầm lấy cái ô phía cuối lớp học rồi nhanh chóng ra khỏi học viên năm nhất . Tiến về phía sân cỏ . Trong lớp , Thế Lâm tức giận bởi câu nói vừa rồi nên không ngừng điên cuồng đạp đổ bàn ghế , miệng chửi thể không ngừng nghỉ . Mặc cho ánh mắt khiếp sợ của tất thảy học sinh đang nhìn mình . Từ trước tới nay , Thế Lâm luôn bị coi thường vì cậu chỉ là đứa con rơi , 1 đứa con không danh phận , bị so sánh , sỉ nhục . Bị coi thường và ghét bỏ . Cái cảnh này đã diễn ra quá đỗi nhiều đối với cậu ...

...

Rào , rào , rào...

Mưa rơi vẫn ngày một to hơn , trắng trời trắng đất . Chân nó đã mỏi nhừ , không còn khả năng để mà đi tiếp được nữa , bỗng nhiên trong cơn mưa một hình bóng cao lớn xuất hiện, chiếc ô đen xòe rộng trong màn mưa , tạo thành một khoảng đen càng làm cho gương mặt trong chiếc ô thêm phần bí ẩn , hắn cầm trên tay một chiếc khăn bông trắng , đi từ từ về phía nó , ngoài việc chỉ có thể ngước mắt lên mà nhìn thì nó chả thể làm gì nữa nhưng nếu ngửa mặt lên thì sẽ bị nước ào ào đổ vào mắt , rất cay và khó chịu . Nên nó chỉ đành nhìn đôi giày da đã dính nước kia vẫn đang đi đến chỗ mình . Cuối cùng thì mưa trên đầu nó dần dần ít đi , lúc này đã có thể nhìn lên thì một chiếc ô màu đen đã bao phủ lấy ánh nhìn của nó đối với bầu trời đang không ngừng đổ nước kia . Khi nhìn xuống thì ngay trước mặt nó là gương mặt của hắn , hắn ngồi xổm và đang nhìn chằm chằm lấy nó , ánh mắt rất tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra . Nó nhìn mặt hắn thì giật nảy cả mình , tưởng hắn định mang vũ khí đến đây làm gì đó thì cẳng liền định co lại mà chạy , nhưng mà chân chạy nhiều quá rồi đau quá nên chả làm gì được , ngồi đó như trời trồng nhìn hắn .

- cái ánh mắt đó là sao ?

Hắn thấy nó nhìn mình bằng ánh mắt cảnh giác thì liền lên tiếng hỏi

- sao cái gì mà sao ? tôi còn đang lo là không biết anh có dấu vũ khí gì trong người rồi nhân cơ hội tôi khong để ý mà 1 trưởng giết chết tôi rồi bán qua Trung Quốc hay không thôi ! Lúc đó anh sẽ bán nội tạng của tôi và lấy tiền tiêu vặt ...

- cái gì ...bán cô ???? AHAHAHAH ..bán cô để lấy tiền tiêu vặt ???

Giữa trời mưa to rào mà hắn bị nó đùa cho không nhịn nổi cười , thực sự người con gái trước mặt hắn lúc này quá ngốc và có trí tưởng tượng phong phú quá độ khiến cho hắn nhất thời nuốt không trôi và thông không hết những lời nó nói và quan trọng hơn những câu nói nó nói ra còn làm cho hắn không đỡ nổi mà buồn cười còn hơn cả đang xem một bộ phim hài .

- có gì mà đáng cười cơ chứ ! anh nên nhớ bộ dạng và ánh mắt của anh lúc nào cũng như muốn ăn thịt tôi không bằng vậy ...

Bộp

Nó còn chưa nói hết ý định đã diễn ra như một bài văn trong đầu mình thì một chiếc khăn bông đã được phủ kín lấy mái tóc dài ướt sũng của nó

- làm gì ? trong khăn có bỏ độc gì làm rụng gãy tóc không đấy

- không !

Hắn khóc cười không yên vì hành động và cử chỉ của nó mất . Thật sự thì ngoài IQ cao ra thì nó chả hề biết cách sử sự ra sao cả .

- cảm ơn !

Nó nhẹ giọng nhưng mặt cũng chỉ cúi gằm xuống , không dám đối diện với mặt hắn , miệng muốn hỏi sao lại giúp nhưng cũng không nói được , đành thôi để dịp khác cảm ơn bằng thứ gì đó sau cũng được vậy ! Nó còn đang có chút thiện cảm với hắn thì ngang nhiên hắn lại nói ra một câu làm mặt nó đen vẫn hoàn đen .

- đừng tưởng tôi làm vậy là giúp cô , chỉ đơn thuần là không muốn cô cảm lạnh , lúc đó nằm bẹp dí trên giường thì ai sẽ trả nợ cho cô về những chuyện cô gây ra cho tôi đây ???

- tên khốn nạn! Anh chết đi , sao lại có thể tồn tại loại người như anh trên đời này cơ chứ , chết đi , chết đi .

Nó lấy khăn bông quật bao nhiêu cú liên hoàn trưởng về phía hắn không nể tình cứu cánh của hắn .

Hình ảnh của hắn và nó hiện ra trong tầm nhìn của Nhật Huy , Anh đang đứng tại chỗ những chiếc cột của học viện năm 2 . Nhìn về phía hắn và nó , trong mắt hiện lên một tia không rõ là tức giận hay ghen tị hay là không thoải mái , mọi thứ lộn xộn trong ánh mắt đó vẫn hiện lên ngày một rõ ...

...

P/s : hôm qua tác giả bận , đến hôm nay mới viết được một đoạn ngắn , mọi người thông cảm nha ! Tối mình sẽ ra chap tiếp . Xin lỗi nhiều