Editor: Nhiên
Thời điểm Triệu Tử Dư thấy Thẩm Hoài, cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó cười hướng bọn họ nói: “Thẩm Hoài, tớ còn tưởng rằng cậu không tới thư viện đâu.”
Thẩm Hoài thanh thanh lãnh lãnh: “Đang chuẩn bị đi trở về.”
Phù Thải Nghênh nhịn không được phải vì anh mà quỳ. Tố chất tâm lý này cũng quá cường đại đi. Nếu là cô giống Thẩm Hoài đảm bảo khẳng định sẽ xấu hổ đến bạo a……
Triệu Tử Dư thần sắc hơi mang chút ủy khuất, không nói nữa.
Một bên Thạch Lộ ngược lại mở miệng nói: “Thẩm Hoài, cậu không cần thiết đối với Tử Dư như vậy?”
Thẩm Hoài hỏi ngược lại: “ Tôi* đối với cô ấy sao?”
*Vì cảm giác được Thẩm Hoài không thích tiếp xúc vs bạn này nên mình xưng như vậy.
Phù Thải Nghênh cảm thấy đi xuống như vậy, tựa hồ không tốt lắm a. Hơn nữa chỉ có cô một người ngoài đương sự, nếu không trước chạy? Quyết đoán mở miệng: “Hiện tại rất muộn rồi, mọi người còn không đi sao?”
Anh nâng bước xuống thang lầu. Cô vẻ mặt như trút được gánh nặng.
/*******************************************************************/
Ba ngày kỳ nghỉ Quốc khánh, bị cô cứ như vậy toàn bộ ngâm mình ở thư viện. Đương nhiên, hiệu quả cũng là nổi bật, không chỉ có hoàn mỹ mà hoàn thành các lão sư bố trí tác nghiệp, còn chính mình làm một ít tư liệu.
Buổi tối hôm mùng 3 tháng 10, cô không có ở lại thư viện, mà là sớm trở về nhà. Đêm nay cô muốn nghỉ ngơi một chút, về nhà chơi máy tính sau đó đi ngủ sớm một chút.
Ngồi ở ghế trên, cô mở ra một ống khoai tây chiên, sau đó dùng máy tính xem chương trình đứng đầu gần đây. Đúng là buồn cười đến không được, cô vừa ăn khoai lát vừa xem. Sau đó, điện thoại vang lên.
Cô tạm dừng chương trình, tiếp điện thoại, lập tức truyền đến thanh âm Lộ Dật Hàng quỷ khóc sói gào: “A a a a a trước bàn! Cứu mạng a a a a a a!”
Phù Thải Nghênh: “……???”
Cô giống Lộ Dật Hàng, khả năng chỉ có cái phản ứng này đi.
Lộ Dật Hàng còn ở quỷ kêu: “Làm giúp tớ một chút bài thi tiếng Anh đi! Tớ tác nghiệp viết không xong rồi a a a a! Tiếng Anh bài thi tớ còn không có làm!”
Cái quỷ gì.
Chỉ là cuối cùng, cô vẫn là không có kinh được Lộ Dật Hàng đau khổ cầu xin: “Được rồi, không có lần sau nha. Vậy gặp ở bồn hoa tiểu khu đi.”
Thời điểm đem bài thi đưa cho Lộ Dật Hàng, cậu ấy cảm động đến thiếu chút nữa rơi nước mắt: “Trước bàn, phần ân tình bài thi này, tớ kiếp sau nguyện ý làm trâu làm ngừa mà hồi báo!”
Phù Thải Nghênh: “Được rồi.”
Đi phía trước, Phù Thải Nghênh còn không quên dặn dò Lộ Dật Hàng: “Phần bài thi này, lão sư muốn kiểm tra đó.Cậu không để ý sao.”
Lộ Dật Hàng hùng hồn không thèm để ý mà xua tay: “Tớ có vô tâm như vậy sao?”
Phù Thải Nghênh nói: “Ngượng ngùng, ở trong lòng tớ, cậu thật sự như vậy đó.”
Lộ Dật Hàng chán nản: “Phù Thải Nghênh, trước kia sao tớ không phát hiện cậu độc miệng như vậy a?”
Phù Thải Nghênh bật cười.
/******************************************/
Buổi sáng hôm sau, học ủy An Khê nói: “Các khóa đại biểu nhớ thu rõ các bài thi một chút của các lão sư rồi giao qua đi.”
Buổi chiều, Lâm Diễn liền đi đến Phù Thải Nghênh cùng Lộ Dật Hàng ngồi vào ghế liền nói: “Phù Thải Nghênh, Lộ Dật Hàng, giáo viên tiếng gọi các cậu đi qua một chuyến.”
Cô trong lòng cả kinh. Vội vàng nhìn Lộ Dật Hàng. Hai người trên đường đi văn phòng, Phù Thải Nghênh hỏi cậu: “Lộ Dật Hàng, sẽ không phải bài thi bị thầy phát hiện đi?”
Lộ Dật Hàng tùy tiện: “Sao có thể, tớ riêng sửa lại nhiều chỗ đáp án mà.”
Cô hơi hơi yên lòng.
Tới văn phòng rồi, hai người ở đứng yên trước bàn làm việc giáo viên tiếng Anh. Giáo viên tiếng Anh thấy là bọn họ, từ trên bàn cầm lấy bài thi của hai người, hỏi: “Lộ Dật Hàng, có phải em sao chép bài thi của Phù Thải Nghênh không?”
Phù Thải Nghênh: “……”
Nói tốt, sửa lại nhiều chỗ đáp án, sẽ không bị phát hiện đâu?
Lộ Dật Hàng vội vàng xua tay: “Không có không có. Thầy ơi, em là chính mình làm!”
Giáo viên tiếng Anh chỉ vào chỗ tên: “Em lại còn không thừa nhận. Bài thi nội dung còn tốt, chính là cái chỗ họ tên này, em bảo tự mình làm, sau đó viết tên họ Phù Thải Nghênh?”
Phù Thải Nghênh muốn che mặt. Cô thật sự không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của Lộ Dật Hàng, cái chỉ số thông minh này thật sự làm người không nỡ nhìn thẳng a.
Diêu Dự ném cái ly đi, bước lại đây: “Lộ Dật Hàng, em tác nghiệp đều không muốn làm, còn muốn cho tiếng Anh thành tích biến thành tốt? Tiết hôm nay, em liền lên trên đứng đi, hảo hảo nghĩ lại một chút. Thuận tiện, Phù Thải Nghênh em cũng đứng ở trên chỗ ngồi của em đi. Thật là, đều cao tam còn nghĩ chép bài tập, thật không cho ta bớt lo!”
Hai người ủ rũ cụp đuôi mà trở lại phòng học. Lương Phụng Dạ nhìn thấy biểu tình của hai người, không khỏi hỏi: “Giáo viên tiếng Anh tìm các cậu làm sao vậy? Xem các cậu biến thành cái dạng này……”
Phù Thải Nghênh vô lực: “Cậu hỏi tên ngốc Lộ Dật Hàng này đi.”
Lộ Dật Hàng mặt ủ mày ê: “Ta sao bài thi tiếng Anh của Phù Thải Nghênh, chỉ nhớ rõ đem nội dung bài thi sửa lại, kết quả liền thuận tay đem tên cậu viết lên.”
Lương Phụng Dạ phụt bật cười.
Phù Thải Nghênh càng thêm vô lực: “Phong Diệp cậu còn cười chúng ta. Chúng ta bị Diêu lão sư phạt đứng một ngày a.”
Kết quả chính là, mỗi một thầy cô đi vào trong ban, đều sẽ hơi hơi kinh ngạc một chút: “Phù Thải Nghênh, Lộ Dật Hàng,hai người các em sao lại đứng a?”
Phù Thải Nghênh mỉm cười.
Phật rằng, không thể nói, không thể nói.
Đáng được ăn mừng chính là, thời điểm khóa sinh vật, Diêu lão sư có lẽ là xem bọn họ hai người tỉnh lại thái độ không tồi, mở rộng ra ân mà làm cho bọn họ ngồi xuống.
Phù Thải Nghênh thở ra một hơi, thời điểm ngồi xuống, còn không quên trừng liếc mắt Lộ Dật Hàng một cái. Thời điểm quay đầu lại, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn Thẩm Hoài. Ngoài dự đoán chính là, anh nhìn cô, trước sau như một mà nhấp môi.
Cô không biết vì sao, cảm giác chột dạ bỗng nhiên nổi lên trong lòng.
Cô sai rồi, không nên đem tác nghiệp cho người khác mượn.
Này đối với cô và Lộ Dật Hàng đều không tốt.
Phù Thải Nghênh tự mình tỉnh lại xong, quay đầu lại nghe giảng bài.
/*****************************************/
Thời điểm ăn cơm chiều, Phù Thải Nghênh suy xét cho tới hôm nay cả ngày đứng đi học, thầy cô giảng đề mục bút ký đều là lung tung chép, dứt khoát sẽ không ăn cơm chiều, trước sửa sang lại chương trình học hôm nay một chút đi.
Thời điểm Thẩm Hoài đi qua chỗ ngồi bên cạnh của cô, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn một chút. Chính cô nghiêm túc viết đề mục vừa nhấc đầu, thấy là anh, kinh hỉ không thôi: “Thẩm Hoài, cậu tới vừa lúc. Hôm nay toán học lão sư giảng đề này, tớ không hiểu, cậu giảng lại cho tớ một chút nha.”
Anh lời ít mà ý nhiều: “Đi ăn cơm chiều trước.”
Lâm Diễn vốn dĩ ở cửa chờ Thẩm Hoài cùng nhau ăn cơm, như thế nào đều không thấy cậu ra, thăm dò tiến vào: “Thẩm Hoài, còn không đi?”
Thẩm Hoài chỉ một chút Phù Thải Nghênh ý bảo.
Lâm Diễn nháy mắt liền hiểu, vội vàng đi tới: “Phù Thải Nghênh, cậu sao lại không ăn cơm chiều?”
Phù Thải Nghênh xem tư thế này, thật sự tránh không khỏi, dứt khoát biết nghe lời phải mà buông bút: “Được rồi, ăn cơm ăn cơm.”
Ba người trước sau ra phòng học. Mới vừa đi ra cửa, liền thấy hai người từ lớp bên cạnh cũng đi ra. Rồi sau đó Phù Thải Nghênh liền lại nghe thấy được cái kia, âm thanh rất là quen thuộc mấy ngày trước: “Thẩm Hoài, lại gặp cậu, thật khéo a.”
Không sai, Triệu Tử Dư cùng Thạch Lộ.
Thẩm Hoài không nói chuyện, ngược lại là Lâm Diễn trả lời nói: “Không quá trùng hợp. Như thế nào đều cảm thấy là oan gia ngõ hẹp.”
Phù Thải Nghênh liền thấy trên mặt Triệu Tử Dư, hiện ra quen thuộc, biểu tình hơi mang ủy khuất. Thầm kêu không tốt, quả nhiên Thạch Lộ lập tức mở miệng: “Các ngươi thật là đủ rồi, cần thiết như vậy đối Tử Dư sao?”
Triệu Tử Dư sợ hãi mà lôi kéo Thạch Lộ tay áo.
Lâm Diễn lại không thèm để ý, cười nhạo một tiếng: “Thẩm Hoài, đi rồi, đi ăn cơm. Chúng ta nhưng không thể trêu vào người Triệu cô nương.”
Phù Thải Nghênh chỉ âm thầm cảm thấy, tinh phong huyết vũ* a……
* Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Bất quá nói thật, Lâm Diễn làm lớp trưởng, ở trong lòng cô, vẫn luôn là bát diện linh lung *, đối ai đều rất không tồi, cùng bất luận đều là hình tượng ở chung rất khá. Như vậy thấy thái độ không mừng, cô nhưng thật ra lần đầu tiên ở trên người Lâm Diễn thấy.
* Bát diện linh lung: dùng để hình dung người linh hoạt giao tiếp, đối với ai cũng khéo léo.
Ngầm chính mình bát quái một chút, này trong đó nhất định có cái gì chuyện xưa ân.
Đi đến cuối hành lang, Lâm Diễn lúc này mới nhớ lại tới phía sau bọn họ còn có Phù Thải Nghênh, quay đầu lại hướng về phía cô ngượng ngùng mà cười cười: “Cái kia, tớ ngày thường không phải nói lời như vậy a.”
Cô gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Thẩm Hoài vẫn luôn bảo trì trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Về sau vẫn là đừng cho Lộ Dật Hàng sao chép bài thi tiếng Anh của cậu.”
Còn ở bát quái Phù Thải Nghênh: “???”
Đề tài này chuyển hướng như thế nào như vậy kỳ quái?
Bất quá nam thần nói vẫn là rất có đạo lý, vội vàng gật đầu: “Được, về sau sẽ không.”
Thẩm Hoài lúc này mới vừa lòng mà tiếp tục mở miệng: “Còn có Triệu Tử Dư kia. Về sau nếu gặp phải, cậu cũng không cần thiết để ý tới. Tớ cùng cô ấy cũng không thân.”
Một bên Lâm Diễn, tổng cảm thấy chính mình vào nhầm cái gì bầu không khí kỳ quái. Hẳn là ảo giác đi?
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Nam Thần có một tí xíu không vui