Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

Chương 15




Phòng học bên này.

Lộ Dật Hàng cùng Phù Thải Nghênh sau khi rời đi, thầy Diêu liền thấy Lâm Diễn cùng An Khê trước sau rời đi phòng học. Theo thói quen tính đẩy đẩy mắt kính trên mũi.

Trong phòng học mọi người đều đi được không sai biệt lắm, chỉ còn lại có vài người còn ở chỗ chậm rãi thu thập đồ vật hoặc là nói chuyện phiếm. Lại dặn dò bọn họ nhớ rõ đóng cửa sổ cùng tắt đèn đều trong phòng học, liền thấy Thẩm Hoài xách theo balo đi ra ngoài cửa.

Dừng một chút, vẫn là gọi lại Thẩm Hoài.

“Thẩm Hoài, em cùng thầy đi đến cổng trường đi. Thầy có việc muốn hỏi em.” Diêu Dự nói.

Thẩm Hoài gật đầu, lễ phép mà nói: “Được ạ, thầy Diêu.”

Hai người vừa đi ra cổng trường,vừa nói chuyện. Thầy Diêu đầu tiên là quan tâm Thẩm Hoài vài câu: “Thành tích gần nhất vẫn là rất ổn định, thầy cảm thấy em như vậy là đang trong trạng thái đi xuống, Q cực kỳ không thành vấn đề. Thầy nhớ rõ em khi cấp hai, tới tìm ta nói chuyện, là lựa chọn xuất ngoại hay vẫn là đại học trong nước? Như thế nào, hiện tại suy xét tốt chưa?”

Thẩm Hoài nhấp môi: “Suy xét đến không sai biệt lắm. Đại học trong nước đi.”

Diêu Dự hơi giật mình: “Thẩm Hoài, thầy dạy em hơn hai năm, cũng chưa gặp em dùng từ ‘ không sai biệt lắm ’ để hình dung. Như thế nào, lần này khó có thể lựa chọn như vậy sao? Vẫn là có nhân tố gì cản em lại sao?”

Thẩm Hoài lắc đầu: “Thưa thầy, chuyện này em lại đã rồi đi tìm thầy nói sau, chờ em xác định một chút chuyện.Thầy hôm nay tìm em nói chuyện, hẳn là không phải vì hỏi cái này đi?”

“Ngươi đứa nhỏ này.” Diêu Dự cười cười, “Có thể đừng thông minh như vậy được không?”

Thẩm Hoài không tỏ ý kiến.

Diêu Dự vẫn là mở miệng hỏi: “Thầy muốn hỏi em một ít, coi như là việc tư đi. Thầy làm chủ nhiệm lớp cũng lâu như vậy, đối với các em cũng coi như hiểu biết. Thẩm Hoài, Lâm Diễn cùng An Khê gần nhất có phải có chuyện gì hay không?”

Thẩm Hoài bước chân dừng một chút: “ Thầy Diêu, chuyện này, nếu thầy muốn biết, trực tiếp hỏi Lâm Diễn là được.”

Diêu Dự xua xua tay: “Ta không như vậy không được.Đều đã cấp ba, nếu hai người bọn họ thật sựyêu sớm, ta lúc này mạnh mẽ chia rẽ, chỉ biết làm cho hai người bọn họ cảm xúc không bình thường, tâm tư phân tán.”

Thẩm Hoài không có theo tiếng.

“Các hài tử này a, một lòng một dạ chỉ cảm thấy, ẩn nấp một ít, ta cũng không biết có phải hay không? Các em cũng quá xem nhẹ ta. Trước không nói cái khác, Thẩm Hoài, em trước kia không phải đều cùng Lâm Diễn cùng nhau trở về? Hiện tại, thầy mấy ngày nay đều thấy em một mình đi về rất nhiều lần. Còn tưởng giấu được thầy?” Diêu Dự nói nói nhịn không được có chút đắc ý dào dạt.

Thẩm Hoài nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn thầy một cái.

Diêu Dự: “Ánh mắt của em có ý gì?”

“Thầy ơi, thân là một người nam nhân, quá nhiều chuyện có hơi kì.” Thẩm Hoài dùng từ châm chước một chút.

“……”

Diêu Dự dở khóc dở cười.

Đã thấy đến cổng trường, Diêu Dự lại nói: “Đều đã cấp ba. Thầy cũng còn trẻ, cho nên tâm tình của các em. Một năm này có nhiều buồn khổ, nhưng các em vẫn là đến nỗ lực. Lâm Diễn bên kia em chú ý một chút, nếu giống như bây giờ, thì chưa tính. Một khi có cái gì biến động, em nhớ nói cho thầy một tiếng.”

Thẩm Hoài gật đầu.

Diêu Dự đột nhiên nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, Phù Thải Nghênh tới một tháng. Bạn ấy cùng em ở chung thế nào? Có vấn đề gi không?”

Trước mắt anh dần hiện ra khuôn mặt cô khi cong mặt mày cười rộ lên.

“Ở cùng rất khá.”

Diêu Dự vừa lòng gật đầu: “Được rồi, em trên đường trở về cẩn thận một chút.”

Thẩm Hoài nâng bước hướng ra phía ngoài đi đến. Xác thật, anh khi cấp hai đã từng tìm thầy Diêu Dự nói chuyện, là xuất ngoại hay là ở đại học trong nước. Anh luôn luôn lựa chọn quyết đoán, lần đó đắn đo không chừng như vậy, chỉ là người nhà kiến nghị hắn xuất ngoại đọc sách, mà anh lại cảm thấy ở trong nước còn tốt hơn.Anh sớm muốn học chuyên nghiệp là kiến trúc học, ngành học này mà nói, tự nhiên là đại học nước ngoài tốt hơn, lại cảm thấy khả năng ở trong nước thích hợp chính anh phát triển hơn.

Chỉ là, Thẩm Hoài lại nghĩ tới anh xem quyển tạp chí kia. Hiện tại đã suy xét đến không sai biệt lắm. Anh sẽ lưu tại trong nước.

Anh sẽ tìm thầy Diêu Dự nói chuyện, cũng tự nhiên là có nguyên nhân. Tựa như theo như lời thầy,Diêu lão sư còn trẻ. Diêu Dự từ cấp một liền bắt đầu dạy bọn họ, đối bọn họ hiểu biết cũng rất nhiều.

Đến nỗi A Diễn. Thẩm Hoài cười cười, A Diễn hẳn là may mắn Diêu lão sư hiểu biết như vậy. Tự cầu nhiều phúc đi.

Lâm Diễn cùng An Khê đi cùng một chỗ nói nói cười cười đột nhiên hắt xì một cái, buồn bực một chút. Chẳng lẽ có người ở sau lưng nhắc mình? An Khê cũng bị hoảng sợ: “Lâm Diễn, cậu không phải bị cảm chứ?”

Lâm Diễn lắc đầu. Hắn thân thể vẫn tốt nha.

Chỉ là không biết vị bạn tốt không lương tâm như vậy thôi. Σ( ° △°|||)︴

/*************************************************/

Sau buổi hợp xướng Trung thu, Phù Thải Nghênh rõ ràng cảm thấy, bầu không khí lớp học tựa hồ càng tốt một chút. Cô chống cằm, cười đến đôi mắt cong như trăng non. Nói thật, so với hai năm ở ban trọng điểm Y trung, cô ngược lại càng thích lớp học hiện tại ngắn ngủn một tháng thời gian này. Ban ở Y trung, đúng vậy, mỗi người thành tích đều không tồi, thậm chí một năm trên Z tỉnh Trạng Nguyên cũng ở ban bọn họ.

Nhưng là cái loại bầu không khí này, cũng thật sự không phải mỗi người đều chịu được. Mỗi người đều coi những người khác là đối thủ cùng mình cướp lấy Trạng Nguyên, tiết ngày nghỉ mời gia sư hoặc là ban báo học tập, bên ngoài lại là: “Ai nha, ta mới không có giống ngươi như vậy chăm chỉ. Ta kỳ nghỉ còn đi XXX chơi đâu. Xem XXX, kỳ nghỉ còn ở làm bài. Chúng ta cũng không trông cậy vào lấy Trạng Nguyên, vẫn là muốn thả lỏng một chút chính mình.”

Nhưng rõ ràng, cô cuối tuần gặp được nữ sinh nói chuyện đó, đeo balo chạy tới lớp học bổ túc.

Cô đối với chuyện này thực không thể hiểu. Chẳng lẽ chăm chỉ nỗ lực không phải chuyện đáng giá tán dương sao? Đến nỗi như vậy vì phòng người khác mà dấu diếm sự thật? Không biết, chỉ cảm thấy bọn họ coi lớp học như chiến trường.

Cái loại này đủ để người ta hậm hực áp lực cùng bầu không khí, là cô không bao giờ nguyện ý nhớ lại chuyện này.

Cũng không phải nói hiện tại ban trọng điểm, mọi người đều đối lẫn nhau không chút bố trí phòng vệ nào. Chỉ là, Phù Thải Nghênh càng thêm thích loại cạnh tranh tốt này thôi. Cô lật xem bút ký của anh đã sao chép trong tay, rốt cuộc, có giống bộ dáng học thần này ở Thẩm Hoài, mọi người đối với thứ nhất gì đó, đều không quá coi trọng a ( cười).

Trên bục giảng, Diêu lão sư đang ở bố trí chuyện quốc khánh nghỉ. Kỳ nghỉ từ mùng 1 tháng 10 tới mùng 3 tháng 10, sau đó lão sư các khoa đều đã phát một tập bài thi, dặn dò bọn họ nghỉ cũng không cần ăn chơi quá.

Phù Thải Nghênh chỉ cảm thấy, sao có thể a……

Dương Thanh Thanh đưa qua một tờ giấy. Cô mở ra: Thải Nghênh, quốc khánh cậu muốn làm cái gì đấy?

Phù Thải Nghênh xoát xoát viết: Làm bài tập.

Dương Thanh Thanh: Làm xong đi chơi đâu không?

Phù Thải Nghênh tiếp tục viết: Làm không xong.

Mới vừa đưa cho Dương Thanh Thanh, Diêu Dự đã kêu cô: “Phù Thải Nghênh, Dương Thanh Thanh, hai người các em làm cái gì?” Vừa nói vừa một bước cũng làm hai bước mà đi tới, cầm đi tờ giấy trong tay Dương Thanh Thanh.

Diêu Dự vẫn là rất là hiểu biết, mở ra tờ giấy trước, hỏi trước hai người: “Nội dung của tờ giấy thầy có thể xem không?” Chỉ là, không đợi hai người trả lời, cũng đã mở ra tờ giấy.

Phù Thải Nghênh: “……”

Cho nên ngài hỏi vấn đề này, có ý nghĩa gì đâu?

Diêu Dự mở ra tờ giấy: “Phù Thải Nghênh, cái này nói làm không xong, là em đi?”

Lớp học mọi người ồn ào bật cười. Nhất quán thích ồn ào Lộ Dật Hàng đã bắt đầu ồn ào: “Đúng vậy, lão sư, em cũng cảm thấy tác nghiệp viết không xong!”

Diêu Dự trừng mắt nhìn liếc mắt một cái Lộ Dật Hàng: “Lộ Dật Hàng, em cùng Phù Thải Nghênh tác nghiệp, chờ khai giảng thầy sẽ trọng điểm kiểm tra.”

Cô quay đầu lại nhìn Lộ Dật Hàng một cái. Lộ Dật Hàng vẻ mặt như bị sét đánh.

Đồng đội heo a. Cô lại lần nữa cảm khái.

/*****************************************/

Mặc kệ tác nghiệp nhiều cùng không, kỳ nghỉ quốc khánh vẫn là đúng hạn tới.

Cô cứ bị việc tác nghiệp viết không xong thật sâu sắc sợ hãi,vẫn là quyết định muốn ở nhà ngủ nương một giấc và hôm nay cũng là sinh nhật Phù mẹ. Đêm trước sinh nhật, cô vừa làm đề tiếng Anh, vừa cùng Trương Văn Văn gọi video nói chuyện phiếm.

Trương Văn Văn liếc mắt một cái liền thấy cô làm đề: “Tớ nói này Thải Nghênh, cậu sao lại liều mạng như vậy? Cùng tớ nói chuyện phiếm còn không quên làm bài?”

“Cậu làm học sinh cuối cấp ba như tớ đi rồi mới hiểu thống khổ thế nào? Tớ phải làm bài tập a.”

Trương Văn Văn liếc mắt xem thường: “Tớ nói cho cậu biết, thầy cô cấp ba đều là gạt người! Nói cái gì chờ đến đại học liền nhẹ nhàng, ai tin. Cậu xem tớ tháng này chỉ là quân sự mà thôi, làm theo mỗi ngày vội đến không được. Sau quốc khánh kỳ nghỉ, tớ phải bắt đầu đi học.”

Phù Thải Nghênh nhìn Trương Văn Văn thoáng qua màn hình di động: “Đúng thật. Xác thật đen không ít.”

Trương Văn Văn chán nản.

Cô nói Trương Văn Văn một chút, lập tức sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu gần đây cùng Vu Thịnh thế nào?”

“Vẫn như trước thôi” Trương Văn Văn nói, “Tuy rằng hai người chúng tớ ở cùng một khu nhà trường học, lại không cùng một lớp. Vẫn là có một khoảng cách. Tháng này quân sự như vậy mệt, chúng tớ khi quân sự cũng không có cuối tuần gì đó, kỳ thật bọn tớ số lần gặp mặt cũng không nhiều lắm.”

Phù Thải Nghênh an ủi nói: “Không có việc gì, chờ các cậu lại khai giảng liền tốt mà. Hơn nữa, hai người các cậu không phải muốn cùng nhau đi ra ngoài chơi sao?”

Trương Văn Văn gật đầu, hắc hắc cười.

Trương Văn Văn còn riêng cùng cô nói: “Thải Nghênh, cậu cũng không nên chờ tới khi đại học, vẫn là cẩu độc thân a.”

“Phi phi phi, tớ độc thân tớ kiêu ngạo.” Phù Thải Nghênh cười.

“Tớ nhớ, liền lần trước chúng ta ở KFC nhìn đến nam sinh kia không tồi. Tớ cảm thấy a, thật sự đẹp.” Trương Văn Văn nói.

Phù Thải Nghênh gật đầu: “Nam thần tự nhiên là đẹp.” Nói, liền cúp điện thoại.

Trương Văn Văn: “???”

Buổi tối ngủ phía trước, Phù Thải Nghênh dặn dò Phù mẹ nói: “Mẹ ơi, sáng mai không cần kêu con dậy, con ngủ nướng nha.”

Phù mẹ sảng khoái ứng, lại hỏi: “Vậy con tác nghiệp có thể viết xong sao?”

Cô buông tay: “Cứ việc gì cũng chưa làm, nhưng con chính là có loại mê thong dong giống nhau.”

Tác giả có lời muốn nói: Nhớ rõ mỗi thầy cô cấp ba thật sự siêu cấp hoả nhãn kim tinh…… Bạn cảm thấy giấu rất khá, nhưng là không biết vì sao thầy cô sẽ biết 23333333. Ai trong thời kì cấp ba đều rõ aaaaa

Cấp tiểu thiên sứ nhóm moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ