Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 94: Sư tôn lãnh tình cầu song tu (17)




Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~~

Trở lại Bích Tiêu cung, đêm đã gần khuya.

Trước khi Tô Mê đi, từng phân phó Mạnh Thái, nếu Đông Phương Lẫm có hỏi tới thì nói cô đi hái thuốc ở sau núi Dục Chu Sơn, sẽ về muộn, không cần chờ cô.

Nhưng cô biết, cô và Đông Phương Lẫm đó là một đầu nóng một đầu lạnh, hắn phỏng chừng sẽ không dò hỏi hành tung của mình.

Nghĩ lúc này đêm dài, Đông Phương Lẫm đã sớm đi ngủ.

Tô Mê sợ đánh thức hắn, mặc niệm khẩu quyết thuật xuyên tường, trực tiếp xuyên tường vào phòng trong.

Nhịn hơn nửa đêm, cô cũng mệt mỏi, đèn cũng không thèm thắp, cứ vậy sờ soạng cởi bỏ quần áo trên người.

Ngày thường Tô Mê thích ngủ trần trụi, lúc này lại là mùa hạ, một mạch cởi hết toàn bộ quần áo, chỉ để lại một kiện quần lót, nhắm hai mắt bò lên giường.

Ai ngờ giây tiếp theo, bàn tay đột nhiên chạm vào một vật thể lạnh băng. Trong đầu Tô Mê giật mình, đèn trong phòng đột nhiên được thắp lên, ngay sau đó gương mặt tuấn mỹ phóng đại xuất hiện trước mắt.

“——!” Tô Mê bỗng nhiên trừng lớn mắt, trong khoảnh khắc, gần như thất thanh, chờ đến giây tiếp theo mới kịp phản ứng, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Sao ngươi lại ở trong phòng ta?”

Đông Phương Lẫm thần sắc nhàn nhạt, ánh mắt thanh lãnh theo bản năng dừng ở —— mặt trên của hai quả đào đã phát dục không nhỏ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó gần như không thể phát hiện nhíu mi, sâu kín ngước mắt: “Biến lớn khi nào?”

“Cái gì biến lớn?” Tô Mê một gương mặt đầy dấu chấm hỏi.

Đông Phương Lẫm chậm rãi rũ xuống lông mi phượng linh vũ, liếc mắt nhìn hai bé đào một cái, ý tứ này không cần nói cũng biết.

Tô Mê lúc này mới phản ứng kịp bản thân mình còn đang xích loã, lập tức thở dốc vì kinh ngạc, đôi tay che đào.

Nhưng ngay sau đó lại buông tay ra, che mắt hắn lại: “Không được xem!”

Âm thanh kiều nhu tức muốn hộc máu, làm tâm tình Đông Phương Lẫm không vui thoáng thả lỏng một chút, hắn không dấu vết hơi cong cong khóe môi, rồi sau đó mở miệng nói: “Đi đâu vậy?”

Tô Mê thấy hắn và mình nói không chung một chủ đề, vì đã thống nhất đáp án với Mạnh Thái, trực tiếp trả lời: “Ta đến sau núi hái thảo dược, ngươi thì sao, sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Thảo dược đâu?” Đông Phương Lẫm lần thứ hai hỏi.

Tô Mê lập tức chột dạ chớp chớp mắt, âm thầm ảo não.

Sao cô bất cẩn như vậy, quên mất cái này!

Nhưng nói dối cũng nói rồi, cô chỉ còn cách tiếp tục, vì thế nói: “Vốn dĩ muốn hái, sau đó gặp được Cam Ly, cùng hắn trò chuyện đến quên mất thời gian, thế nên về trễ.”

Cô nói như vậy, hẳn là không có sơ hở gì đi.

Nói cho cùng thì hắn là một đại tiên tôn, không có khả năng tìm Cam Ly đối chất, cho dù lui một vạn bước, hắn thật sự đi hỏi, Cam Ly cũng không có khả năng nói ra hành tung thật sự của hắn.

Lại không nghĩ tới, Đông Phương Lẫm cái gì cũng chưa nói, trực tiếp lấy tay cô ra, xoay người, cũng không quay đầu lại xuyên cửa ra ngoài.

Tô Mê: “……?!”

Hắn đây là cảm thấy cô lừa hắn, cho nên tức giận sao?

Hẳn là sẽ không đi……

Nhưng ngày hôm sau, lúc Tô Mê đem dinh dưỡng phong phú đến sớm một chút, đưa cho Đông Phương Lẫm ăn, hắn lại lạnh lùng nhìn lướt qua, lần thứ hai tiến vào cấm địa bế quan, Tô Mê cuối cùng xác nhận —— hắn thật sự tức giận!

Nhưng cô có thể làm sao bây giờ?

Lúc này lại không có chứng cứ chứng minh thân phận và mục đích của Cam Ly, cho dù nói cho hắn biết, hắn cũng không nhất định sẽ tin tưởng mình.

Vì thế Tô Mê và Đông Phương Lẫm, còn chưa có tình yêu cuồng nhiệt chân chính, đã bắt đầu chiến tranh lạnh.

Thẳng đến hai ngày sau, Tô Mê biết Ôn Ngôn được thả ra, vào thời điểm cơ thể cực kỳ suy yếu, cô liền cố ý thay nữ trang, tỉ mỉ trang điểm một phen, đi vào biệt viện của Ôn Ngôn.

Mới vừa vào sân, đã thấy cửa phòng vây quanh một đám người, sau đó nghe thấy âm thanh các loại hỏi han ân cần phát ra từ phòng trong.

Tô Mê ho nhẹ một tiếng: “Ngại quá, làm phiền cho ta qua một chút.”

Tiếng nói vừa dứt, chúng đệ tử cùng người trong phòng, toàn bộ quay đầu lại, theo tiếng mà nhìn.

Sau khi bọn hắn thấy người đến là Tô Mê, hơi kinh ngạc và kinh diễm trong giây lát, ngay sau đó uốn gối quỳ lạy: “Bái kiến…….”

Có điều nói đến một nửa, bọn họ cũng không nói ra được.

Tiên lữ của Tiên Tôn khai sáng Dục Chu tiên sơn, phải xưng hô làm sao đây?

Tổ sư bà bà?

Vì thế, chúng đệ tử cao giọng hô: “Chúng đệ tử, bái kiến tổ sư bà bà!”

Khoé miệng Tô Mê giật giật, ngay sau đó giơ tay nói: “Không cần đa lễ, nhanh đứng lên đi.”

Chúng đệ tử sôi nổi tạ lễ, đứng dậy, tự động nhường ra một con đường cho Tô Mê.

Trong giây phút tiến vào tẩm phòng kia, đám người Ôn Ngôn, Cam Ly cùng với Phượng Lan Nhi toàn bộ thực hiện lễ chú mục “Nhiệt liệt” với cô.

Mà cô lại bất động thanh sắc, dáng vẻ thướt tha nện bước nhỏ, đi tới trước giường.

Ôn Ngôn ngơ ngẩn nhìn, thiếu nữ trước mắt vận một bộ váy lửa đỏ như trích tiên, bên ngoài là lụa trắng vũ mỹ, không khỏi giọng khàn khàn: “Mê…….”

“Tiểu Ngôn, thân thể có khá hơn không?” Tô Mê đột nhiên lên tiếng đánh gãy.

Tiểu Ngôn?

Con ngươi đen láy u ám của Ôn Ngôn đột nhiên co rụt lại, trái tim giống như bị cái gì đó gắt gao nắm lấy, đau đớn khiến hắn gần như ngất đi. Tùy theo mà đến, đó là hàn ý thấu xương vô tận, nháy mắt bao phủ cả người hắn.

Đúng vậy, nàng đã là sư nương…… của hắn.

Tô Mê thu hết thần sắc trên mặt hắn vào đáy mắt, sau đó lấy ra một lọ đan dược, đẩy Phượng Lan Nhi đang ở trước giường ra, tự tay đút cho Ôn Ngôn: “Đây là A Lẫm kêu ta mang đan dược đến, ngươi phải bảo trọng thân thể thật tốt.”

Đầu ngón tay mềm mại non mịn, lơ đãng chạm vào làn da trên cánh môi khô nứt. Ôn Ngôn ngước mắt chống lại đôi mắt mở to đầy lo lắng cùng mềm mại kia, trong lòng đột nhiên giật mình, giống như người sắp kề cận tử vong đột nhiên có được một viên linh đan diệu dược, lần thứ hai khôi phục lại thần thái ngày xưa.

Tô Mê nhướng mày, lại nghe thấy hắn khàn khàn lên tiếng: “Cảm tạ sư phụ…… Sư nương.”

Còn chưa chờ cô có bất kì suy nghĩ gì, trong đầu nhanh chóng truyền đến từng âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 85 điểm! Ký chủ thật lợi hại!”

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 90 điểm! Ký chủ đáng yêu nhất!”

Đột nhiên được thêm nhiều độ hảo cảm như vậy, chính là bởi vì mình đút cho hắn một viên đan dược?

Này cũng quá……

Được thôi, tâm tư nam nhân như kim đáy biển, một Đông Phương Lẫm cô còn đoán không ra, càng không có tâm tư đi đoán tâm hắn. Tô Mê xoát xong độ hảo cảm rồi, lại tùy ý cùng mọi người ở đây đáp mấy câu, rồi sau đó chuẩn bị trở về Bích Tiêu cung.

Ai ngờ, mới vừa ra khỏi biệt viện, Phượng Lan Nhi đột nhiên gọi cô lại: “Sư muội đây là muốn đi đâu nhỉ, có muốn sư tỷ ta đưa đi hay không?”

Tô Mê hơi nhướng mi, câu môi cười lạnh nói: “Không cần làm phiền, có điều, lúc này ta chính là tiên lữ của sư tôn ngươi, cái xưng hô ‘ sư muội ’ này, ta không muốn nghe lại lần thứ hai, hiểu chưa?”

Phượng Lan Nhi cũng là nhất thời buộc miệng, thấy Tô Mê mặt lạnh tương hướng, dưới đáy lòng lập tức mắng một câu, ngay sau đó tiến lên một bước, hành lễ nhận sai.

“Lan Nhi biết sai rồi.”

Tô Mê sợ nàng ta dùng ám chiêu gì, lui về sau một bước: “ Đứng lên đi.”

Phượng Lan Nhi gật đầu biết ơn, lúc vừa định đứng lên đột nhiên nhào tới trên người Tô Mê ——

Tô Mê cau mày, muốn né tránh.

Nhưng mà vào lúc này, lại bị một bàn tay to gắt gao chế trụ vòng eo, đẩy cô về phía trước, Phượng Lan Nhi vừa lúc bổ nhào vào trên người cô…