Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 78: Sư tôn lãnh tình cầu song tu (1)




Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~

Trong lúc lơ ngơ, Tô Mê ngửi thấy mùi da thịt bị cháy khét, cô cố gắng mở mắt ra, liền nhìn thấy một đạo thiên lôi bổ về phía mình!

Mợ nó, đây là tiết tấu vừa tới đã bị đánh chết sao?

“Hệ thống, mau ra đây, nếu không ra, ta sẽ bị sét đánh chết!” Tô Mê nhanh chóng triệu hoán hệ thống.

“Cột thu lôi 5 điểm tích lũy, thần công hộ thể 10 điểm tích lũy, ký chủ muốn chọn loại nào?” Hệ thống 059 kêu đến liền đến, nhanh nhẹn đưa ra hai lựa chọn.

Tô Mê nghĩ thầm, cô bị thiên lôi bổ trúng lại không chết, đoán chừng vị diện này là thế giới tu tiên, mà lúc này chính là lúc độ kiếp.

Thiên kiếp tuy là ước chế mạnh mẽ của tự nhiên đối với sinh mệnh, chỉ khi trải qua lễ rửa tội lột xác của thiên kiếp, mới có thể luyện được thần thể siêu nhiên ngoại vật.

Nhưng lúc đầu người tu tiên cũng không có loại phiền não này, hơn nữa sinh mệnh không đến năm giới hạn nhất định, thiên kiếp sẽ không buông xuống, chỉ người có đạo hạnh tu vi đạt tới trình độ nhất định, mới có thể làm cho thiên lôi oanh kích.

Tuy rằng còn chưa tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng cô cảm giác được bản thân còn không có năng lực lớn như vậy, sao có thể tới thời điểm độ kiếp.

Nhưng mà độ kiếp thành công, thì một bước lên trời, độ kiếp thất bại, thì hồn phi phách tán, chân linh tan biến, vạn kiếp bất phục.

Lúc này cô đã bị thiên lôi đánh rồi, nếu đem thiên lôi dẫn dắt rời đi, vậy mấy lần bị đánh trước kia không phải đều uổng phí sao?

Có điều “Thần công hộ thể” này cũng quá đắt rồi!

“Có thể rẻ hơn một chút hay không?”

“Không thể!” Hệ thống 059 vẻ mặt kiên quyết: “Ký chủ ở vị diện trước hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, đạt được 20 điểm, hơn nữa trước đó có 22 điểm, tổng cộng là 42 điểm, ký chủ cô không nghèo, xin đừng nên keo kiệt.”

Nhìn thiên lôi sắp đến trước mắt, Tô Mê khẽ cắn môi đổi “Thần công hộ thể”.

“Thần công hộ thể đổi thành công, khấu trừ 10 điểm tích lũy, còn thừa 32 điểm tích lũy, hân hạnh cảm ơn đã chiếu cố.”

Giọng nói cơ giới hoá truyền đến, trong nháy mắt, một đạo ánh sáng trắng chói mắt chợt lóe, “Oanh” một tiếng, một đạo thiên lôi bổ xuống người Tô Mê.

Tô Mê cắn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, ẩn nhẫn hạ thấp cảm giác đau đớn trong người, đồng thời, ổn định lại tâm thần dùng công pháp của bản thân đi chuyển hóa lực lượng của cổ thiên lôi kia.

Ngay sau đó, cô rõ ràng cảm giác được ở đan điền xuất hiện một viên hạt sen phát sáng.

Đây là Trúc Cơ thành công?!

Tô Mê nằm trên mặt đất, mạnh mẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức bắt đầu tiếp thu cốt truyện và ký ức của nguyên chủ.

Đây là thế giới tu tiên, nguyên nữ chủ Tô Mê là một sợi u hồn đến từ tương lai.

Khi cô ấy nghỉ phép đi lướt sóng thì bị một đợt sóng lớn cuốn đi, rơi vào vực sâu vô danh dưới đáy biển, linh hồn bị từ trường cường đại chen ra ngoài, từ đó xuyên qua thời không, ký túc trên người một tiểu ăn mày vô danh ở trong không gian này.

Vào một lần trộm bánh bao thịt của chủ quán bên đường đã gặp được nam chủ, lúc bị bắt tại trận, nam chủ Ôn Ngôn giống như thiên thần giáng thế. Chẳng những cho chủ quán ngân lượng, mà còn giúp nữ chủ mua mấy lồng bánh bao thịt.

Wattpad: HBNmoemoe

Lần đầu tiên Tô Mê và Ôn Ngôn gặp mặt, tâm hồn đã bị hắn thu phục hoàn toàn, nhất kiến chung tình yêu hắn, cũng khẩn cầu bái hắn làm thầy.

Ôn Ngôn, người cũng như tên, ôn nhuận có lễ tuấn lãng chi tư, tựa như trích tiên thoát tục, là đệ tử thân truyền của Đông Phương Tiên Tôn - người đứng đầu Dục Chu tiên sơn ở Đông Diệu quốc, cũng là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ thiếu phụ Đông Diệu quốc.

Ôn Ngôn trời sinh tâm địa từ bi, thích làm việc thiện, thường xuyên cứu người trong nước lửa, môn hạ tổng cộng có ba đồ đệ, mỗi người đều nổi danh bên ngoài.

Nhưng vào một năm trước, Ôn Ngôn lại chiêu cáo thiên hạ, biểu đạt đời này sẽ không bao giờ thu thêm đồ đệ nữa.

Tô Mê ở thế giới tương lai vốn chính là cô gái kiệt ngạo không bị trói buộc, nghĩ thầm cho dù phải chơi tâm cơ cũng muốn trở thành đồ đệ của hắn.

Trước mắt bao người, đầu tiên là chơi xấu lôi kéo tay Ôn Ngôn không bỏ, sau đó trực tiếp ôm lấy chân hắn, đánh chết cũng không buông tay, thẳng đến khi đại đệ tử Tự Dự đi đến, nói Tô Mê và Ôn Ngôn có duyên thầy trò, Ôn Ngôn lúc này mới đánh vỡ quy củ, thu cô ấy làm đồ đệ.

Nhưng đồng thời, có một màn âm mưu cũng chính thức triển khai.

Nữ chủ dáng người nhỏ nhắn bằng phẳng, sau khi tới Dục Chu Sơn, tất cả mọi người cho rằng cô ấy là bé trai, đối với cô ấy cũng rất hữu hảo thân thiết.

Cô ấy được an trí ở Cảnh Lan Uyển, một chỗ thanh u lịch sự tao nhã, nơi gieo trồng hoa lan hương thơm bốn phía, Ôn Ngôn và Tự Dự thường xuyên tới đây bồi cô ấy, mỗi lần xuống núi đều sẽ mang về cho cô ấy rất nhiều quà, rất là yêu thương cô ấy.

Nữ chủ trong sáng, thiệt tình cho rằng bọn họ thật sự đối tốt với mình.

Dù sao yêu cầu gì của cô ấy, Ôn Ngôn đều sẽ đáp ứng, cho dù là động tác thoáng thân mật nam chủ cũng sẽ không trách cứ, cho dù phạm sai lầm lớn hắn và Tự Dự đều sẽ gánh cho.

Nhưng ba tháng sau, vào giây phút chính thức bái sư ấy tất cả hạnh phúc và tốt đẹp, đều hóa thành bọt nước.

Nhị đệ tử Cam Ly mang theo một người vốn cho rằng đã chết và biến mất hơn một năm trước Phượng Lan Nhi, cũng là nữ đệ tử duy nhất của nam chủ, trọng thương xuất hiện trên đại điển bái sư.

Vì thế đại lễ bái sư bị mắc cạn.

Thì ra chủ nhân của Cảnh Lan Uyển cô đã từng ở là của Phượng Lan Nhi.

Nhóm sư huynh đệ muội Dục Chu Sơn kính yêu và sư phụ đã từng thương yêu cô ấy nhất đều cố gắng thi nhau cứu Phượng Lan Nhi đang bị trọng thương, không còn ai đem ánh mắt đặt ở trên người cô ấy nữa.

Năm ngày sau, Phượng Lan Nhi khỏi hẳn, trở về môn hạ của Ôn Ngôn, nữ chủ biến thành đệ tử ngoại môn vô danh.

Nhưng trong một lần vô tình, nữ chủ nghe được Tự Dự và Cam Ly nói chuyện.

Biết được lúc trước bọn họ cho cô ấy vào cửa, là bởi vì sinh thần bát tự của cô ấy và Phượng Lan Nhi giống nhau, chuẩn bị dùng cô ấy để dẫn hồn, đem hồn phách của Phượng Lan Nhi dẫn tới trên người cô ấy, rồi cắn nuốt sau đó hoàn toàn chiếm cứ thân thể của cô.

Hiện giờ chính chủ trở về, nhưng Tô Mê vẫn ảnh hưởng tới hồn lực của Phượng Lan Nhi, hai người liền hợp mưu xem làm cách nào để hồn lực trên người Tô Mê chuyển qua cho Phượng Lan Nhi.

Bọn họ giả mạo tên Ôn Ngôn định ra ngày hẹn cô ấy, mà nữ chủ cũng muốn hỏi Ôn Ngôn rõ ràng, nên lập tức đáp ứng đi ra sau núi Dục Chu Sơn.

Lại không nghĩ tới, bọn họ dùng cấm thuật gì đó, nghênh đón cho nữ chủ tám đạo thiên lôi độ kiếp.

Độ kiếp thất bại, tuy rằng chỉ mất đi hồn lực trên thân thể ở thời không này nhưng nữ chủ bị hủy hồn phách, không sống được bao lâu.

Điều duy nhất khiến cô ấy chống đỡ được chính là tình cảm chân thành của cô ấy dành cho nam chủ Ôn Ngôn.

Cô ấy muốn chính miệng hỏi hắn một chút, có phải hắn cũng biết và tham dự vào âm mưu kia hay không?

Ba tháng ở chung vui vẻ này, là chân tình hay giả ý?

Hắn rốt cuộc có động tâm một chút nào với cô ấy hay không?

Chạy đến biệt viện của Ôn Ngôn, lại không có một bóng người, đang lúc Tô Mê mất hết sức lực muốn rời đi, bên ngoài không biết bị ai châm lửa đốt cháy hừng hực.

Lửa lớn đầy trời, dẫn tới đệ tự toàn Dục Chu Sơn đến vây xem, Ôn Ngôn cũng ở trong đó.

Nữ chủ hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Ôn Ngôn ngay cả đáp án cũng không nói cho cô ấy, trong biển lửa nữ chủ sống sờ sờ ôm hận bị thiêu chết, nam chủ lại rơi xuống một giọt nước mắt, cuối cùng không ở bên bất kỳ ai, sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Tâm nguyện của nữ chủ: Có được tình yêu của Ôn Ngôn, tìm ra hung thủ phóng hỏa thiêu chết cô ấy.

……

Tiếp thu cốt truyện và ký ức xong, Tô Mê chịu đựng đau đớn trên người, tĩnh tâm ngưng thần vận khí.

Đau đớn trên người tan đi trong chốc lát, hạt sen trong đan điền cũng dần dần phát dục trưởng thành.

Lúc này, một đạo âm thanh róc rách từ phía sau vang lên: “Thật không nghĩ tới, ngươi vậy mà vượt qua lôi kiếp.”