Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 49: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (xong)




Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~

Dạ Lăng Tuyệt bị buộc vào đường cùng, lại không cam lòng chắp tay nhường lại bảo tàng, đơn giản trực tiếp mưu phản.

Nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chịu khổ, Mạnh Truyện phản bội, bị Dạ Tự Thừa bắt giữ, bị đánh rồi nhốt vào thiên lao.

Thân ở chốn lao tù không thấy ánh mặt trời, Dạ Lăng Tuyệt làm sao cũng không ngờ rằng kẻ đã từng là tâm phúc, thế nhưng chính là gian tế mà Dạ Tự Thừa phái tới bên cạnh mình.

Ngày thứ hai, Đế quân Long Hề tiến vào gặp hắn.

Trong lòng Dạ Lăng Tuyệt không những không có chút hối cải nào, ngược lại còn tức giận mắng Đế quân Long Hề cô phụ mẫu phi hắn, hại chết nàng, lại bất công đem ngôi vị Thái Tử trao cho Dạ Tự Thừa, còn không bằng tình cảm của phụ thân Niệm Như Yên đối với hắn.

Long Hề đế quân dưới sự giận dữ, nói thẳng ra hung thủ chân chính hại chết mẫu phi Khâu Điệp của hắn, chính là người dùng mọi cách để đối tốt với hắn, Niệm Tử Tức, phụ thân của Niệm Như Yên!

Năm đó Long Hề đế quân vì muốn củng cố đế vị vừa mới ngồi lên của mình, liền cưới Đế hậu bây giờ, dưới sự tức giận Khâu Điệp mang theo Dạ Lăng Tuyệt tuổi còn nhỏ trở về Vong Ưu Cốc.

Niệm Tử Tức tuy đã có vợ con, nhưng vẫn đối với Khâu Điệp sư muội nhớ mãi không quên.

Đang muốn quát tháo xâm phạm, vô ý làm ngã ngọn đèn, trong ngọn lửa hung mãnh, một cái xà ngang rơi xuống đè trên người Khâu Điệp, uổng cho Niệm Tử Tức có một thân y thuật, tay chân lại trói gà không chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khâu Điệp chết trước mặt hắn.

Xong việc bởi vì áy náy, mới vẫn luôn đối tốt với Dạ Lăng Tuyệt, muốn bồi thường và bù đắp tội lỗi hắn phạm phải.

Long Hề đế quân âm thầm điều tra, biết được chân tướng lại phát hiện Dạ Lăng Tuyệt đã cùng Niệm Như Yên tình đầu ý hợp, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn dấu diếm.

Tất nhiên là Dạ Lăng Tuyệt không tin, nói những lời ác ý, chọc Long Hề đế quân tức giận muốn chết.

Tô Mê nghe Lưu Tử Mặc nói về việc này, ngày thứ hai liền mang thức ăn đi thiên lao thăm tù.

Tới thiên lao rồi, Tô Mê cái gì cũng không nói, đưa thủ vệ một ít ngân lượng, để bọn họ canh chừng cho tốt, sau đó mới lấy thức ăn đặt lên bàn, khuyên bảo Dạ Lăng Tuyệt tinh thần còn đang vô cùng sa sút ăn vài thứ.

“Đây đều là những món ta đích thân làm, ngươi tốt xấu gì vẫn nên ăn một chút.”

Dạ Lăng Tuyệt nhìn đến cái bụng nhô lên của Tô Mê, vậy mà bận trước bận sau, lại còn đến đưa thức ăn cho mình, ngay tức khắc lệ nóng doanh tròng cảm động ôm chặt lấy Tô Mê một phen.

“Đinh! Độ hảo cảm cua nam chủ thêm 5 điểm, tổng độ hảo cảm là 100 điểm, ký chủ thật là lợi hại nha!”

Khoé môi Tô Mê nhếch một cái, lập tức một tay đẩy Dạ Lăng Tuyệt ra, cầm lấy khăn tay, thần sắc chán ghét xoa dơ bẩn trên người.

“Thật là bẩn muốn chết.”

Dạ Lăng Tuyệt ngẩn ra, cho rằng mình nghe lầm: “Nàng nói cái gì?” 

Tô Mê thấy bộ dáng hắn mờ mịt, lạnh lùng cong môi, đi khỏi nhà lao, gọi người đem cửa lao khóa lại, sau đó ra lệnh cho thủ vệ, cách cửa lao nhìn hắn.

Lúc này, toàn bộ thiên lao chỉ còn lại Tô Mê và Dạ Lăng Tuyệt.

Trong nháy mắt, chính tai hắn nghe thấy Tô Mê nói rõ ràng từng chữ.

“Ta nói ngươi chẳng những rất bẩn, hơn nữa thật ghê tởm lại xấu xí, phỏng chừng nhìn thêm vài lần, đến cơm trưa ta cũng nuốt không trôi.”

“Không, ngươi nhất định không phải Tô Mê, ngươi rốt cuộc là ai?”

Dạ Lăng Tuyệt hoàn toàn không tin, người trước mắt chính là Tô Mê.

Tô Mê che cái miệng nhỏ, nở nụ cười: “Ta không phải Tô Mê thì là ai, ta chẳng những là Tô Mê, mà còn là Tô Mê đã sống lại một đời.”

Dạ Lăng Tuyệt ngưng mắt nhíu mày, vừa định truy hỏi, trong đầu một trận đau đớn truyền đến, một ít ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ giống như thủy triều trong nháy mắt bao phủ hắn.

Truyện được đăng duy nhất trên wattpad... 

[HBNmoemoe]

Lại mở mắt, Dạ Lăng Tuyệt ngơ ngẩn nhìn Tô Mê ngay trước mắt, bi thống, kinh hỉ, may mắn ngũ vị tạp trần, dần dần hốc mắt đã ươn ướt, cuối cùng ôn nhu nhẹ gọi một tiếng.

“Nô nhi…….”

“Nô nhi?”

Tô Mê giống như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười nào đó, lớn tiếng nở nụ cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Chờ cô cười đủ rồi, lúc này mới nhẹ nâng đầu ngón tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, tà lãnh câu môi hỏi lại: “Vương gia đây là gọi ai vậy?”

Dạ Lăng Tuyệt mở to đôi mắt mơ hồ, run rẩy khóe môi, thật lâu sau mới khẽ thở dài.

“Tàng bảo đồ là nàng cố ý giấu ở nhà cũ Tô gia, Dạ Tự Thừa là do nàng báo tin trước, còn có chuyện ở khách điếm phụ cận quỷ thị trước kia, đều là do nàng làm, đúng không?”

Tô Mê gật đầu: “Còn có một việc vẫn luôn muốn nói cho ngươi, muốn nghe không?”

“Nô nhi nói, bản đế…… Bổn vương tự nhiên muốn nghe.” Dạ Lăng Tuyệt không hề chớp mắt nhìn Tô Mê, chỉ muốn đem dung nhan của nàng vĩnh viễn lưu vào đáy mắt, ghi tạc trong lòng. 

Tô Mê cong môi, chậm rãi cúi đầu, đem tầm mắt dừng trên cái bụng gồ lên.

“Năm đó ta mang thai đứa bé đầu tiên, là của ngươi, kết quả bị một chén canh lạc thai của ngươi làm mất đi. Sau đó, một khắc trước khi chết, ta biết ta lại lần nữa có thai, còn chưa kịp tới nói cho ngươi biết thì đã bị một chén thuốc bổ của Niệm Như Yên mà ngươi đưa tới độc chết, xem ra trời cao chú định, Dạ Lăng Tuyệt ngươi có mệnh đoạn tử tuyệt tôn.”

Dạ Lăng Tuyệt hai mắt dại ra cương cứng tại chỗ, chỉ cảm thấy yết hầu một trận tanh ngọt, liền phun ra một ngụm máu to.

Tô Mê đạm nhiên ngước mắt, trong mắt lạnh như băng tràn đầy mỉa mai trào phúng.

“Nô nhi, xin lỗi, là ta có lỗi với nàng, còn có con của chúng ta…….” Dạ Lăng Tuyệt ám ách gọi một tiếng, bỗng nhiên đối mặt với Tô Mê, chậm rãi quỳ xuống.

Tô Mê ngẩn ra, không nghĩ tới Dạ Lăng Tuyệt sẽ quỳ xuống trước mặt mình.

Nhưng ngay sau đó cô liền khẽ cười nói.

“Ta sẽ không tha thứ cho đủ loại tội lỗi mà ngươi phạm phải, nhưng ta cũng sẽ không hận ngươi, nói cho cùng sống lại một lần ta cũng chẳng còn yêu ngươi nữa, hiện tại ta yêu phu quân, yêu con của ta, ta thực sự hạnh phúc.”

Tầm mắt dừng ở bụng nhỏ của cô, con ngươi Dạ Lăng Tuyệt gắt gao co rụt lại, tràn ngập thống khổ và hối hận, buồn bã vô lực, nỗi tuyệt vọng sâu sắc tra tấn làm hắn cơ hồ hỏng mất.

Tô Mê nhìn thấy hắn biến thành cái dạng này, nháy mắt yên tâm, xoay người rời đi mà không lưu một lời.

“Nô nhi, Nô nhi……!”

Mắt thấy cô rời đi, Dạ Lăng Tuyệt cố sức mà gọi, đáng tiếc giọng nói cũng đã nghẹn ngào, nhưng vẫn như cũ không gọi được người kia quay đầu.

Ba ngày sau, một nhà Niệm Như Yên bị Long Hề đế quân hạ lệnh giam vào thiên lao, cố ý phân phó nhốt ở cách vách Dạ Lăng Tuyệt.

Tô Mê biết được bọn họ ở trong tù tương oán tương sát, càng thêm yên tâm cùng Phượng Vô Thương tiêu sái sung sướng.

Thời điểm chín tháng, Tô Mê an toàn sinh hạ một bé trai.

Phượng Vô Thương đặt tên cho nó là Phượng Tô, nhưng Tô Mê thường xuyên trêu đùa gọi nó là Phượng Lê Tô.

Phượng Vô Thương sớm thành thói quen Tô Mê trở nên hoạt bát hơn, đơn giản mỗi lần đều trực tiếp làm lơ.

Dạ Tự Thừa bước lên ngôi vị hoàng đế, kế thừa đại thống kia một ngày, Tô Mê phân phó Lưu Tử Mặc tìm được châu thoa năm đó, qua tay giao cho Dạ Lăng Tuyệt.

Đêm đó, vốn dĩ tử sĩ tiến đến ám sát Dạ Lăng Tuyệt, sau khi tiến vào thiên lao, phát hiện hắn đã dùng châu thoa đâm vào tâm mạch, chỉ còn lại thi thể.

Mà ở một gian khác Niệm Như Yên cũng vì Dạ Lăng Tuyệt tuẫn tình, thắt cổ mà chết.

Bọn họ thuận thế nhóm lửa đốt thiên lao một phen, liền trở về thành phục mệnh với Dạ Tự Thừa.

……

Đêm nay, Tô Mê làm xong ở cữ, mới vừa xoay người ôm đứa nhỏ đã bị Phượng Vô Thương tiên khí phiêu phiêu ấn ở trên giường, không biết xấu hổ dùng biện pháp khác ăn no nê một hồi, làm hại Phượng Tô đói bụng, kêu khóc không ngừng.

Tô Mê lần đầu làm mẹ người ta, không có kinh nghiệm dỗ trẻ nhỏ.

Nửa đêm tìm bà vú tới đem Phượng Tô ôm đi dỗ dành rồi cho ăn, lại bị Phượng Vô Thương tiếp tục lăn lộn một phen.

Trời gần sáng, Phượng Vô Thương đem Tô Mê nửa mê nửa tỉnh gắt gao ôm vào trong ngực, môi mỏng ôn nhu uyển chuyển mút lấy môi hồng cám dỗ của cô.

“Mê Mê, chờ ta…….”