Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 46: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (22)




Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Mítt

~~~~~~~~~~~~

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 10 điểm, tổng độ hảo cảm là 75 điểm, ký chủ cố lên nha!”

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ thêm 10 điểm, tổng độ hảo cảm độ là 85 điểm, ký chủ biểu hiện không tồi nha!”

Tô Mê bị giọng nói nhắc nhở luân phiên oanh tạc, cuối cùng độ hảo cảm đạt hẳn 85 điểm!

Quả thực thứ đưa tới cửa thì vứt đi như giày rách, đến khi thứ đó đã thuộc về người khác, thì lại xem như trân bảo.

Lúc này Tô Mê chỉ đứng tùy ý như vậy nhưng ở trong mắt Dạ Lăng Tuyệt đó đều là muôn vàn tư thái phong tình vạn chủng, trái tim liền ngứa ngáy.

Có điều hắn nhớ tới bộ dạng bây giờ của mình, lại mạc danh có chút khẩn trương hoảng loạn.

“Bộ dạng bổn vương như thế này, không làm nàng sợ chứ?”

Tô Mê lắc đầu: "Sao có thể chứ, ngài một chút cũng không xấu.”

Không biết là Tô Mê cố ý hay vô tình, cái chữ “Xấu” này cô thoáng nhấn mạnh một chút.

Dạ Lăng Tuyệt nào có nghe ra cái gì, chỉ cảm thấy giọng nói của nữ tử ôn nhu lại nhẹ nhàng, mười phần dễ nghe.

Hắn im lặng trong chớp mắt, chần chờ hỏi.

“Nàng có còn trách bổn vương không?”

Tuy rằng trong lòng đã biết rõ đáp án nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, mày Tô Mê hơi nhíu lại, cười nhạt: “Trước kia trách ta trẻ tuổi thiếu suy nghĩ, không nhận ra được sự thật ngay trước mặt, hiện giờ ta đã là người có phu quân, đã làm mẹ, đủ loại khó khăn trước kia đều vượt qua rồi, vương gia không cần canh cánh trong lòng.”

Tuổi trẻ thiếu suy nghĩ?

Ý của nàng là, hối hận vì thích hắn sao?

Thân hình Dạ Lăng Tuyệt lung lay, cơ hồ muốn té ngã.

Tô Mê phản xạ có điều kiện vươn tay, bắt lấy cổ tay của hắn, đem hắn kéo lại: “Vương gia, ngài phải cẩn thận bảo trọng thân thể.”

Nếu trước lúc hắn yêu cô mà chết thẳng cẳng vậy thì nhiệm vụ của cô thất bại là cái chắc.

“Ký chủ, cô tốt nhất nên nhắc nhở nam chủ một chút, nếu mà hắn chết thật thì nhiệm vụ liền thất bại.” Hệ thống 059 đột nhiên lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

Hệ thống 059 mếu máo, vẻ mặt suy sụp: “Là do nữ phụ và pháo hôi trong phủ nam chủ, người này hạ cổ, người kia càng ác độc hơn, chẳng những lợi dụng huyết đỉa thải dương bổ âm mà còn khiến hắn nghiện thuốc.”

“Chẳng phải hắn biết y thuật cổ thuật sao, vì sao không phát hiện?” Tô Mê nghi hoặc.

Lúc trước cổ độc trên người cô chính là do Dạ Lăng Tuyệt đích thân hạ.

Hệ thống 059: “Bởi vì pháo hôi kia sử dụng đặc hiệu, cố ý che dấu sự khác thường trong thân thể của hắn, vừa lúc cũng đem cổ độc của nữ phụ che dấu luôn.”

Chẳng trách, Dạ Lăng Tuyệt gầy nhanh như vậy……

Tô Mê còn rất bội phục hai nữ nhân này, vì một người nam nhân, đúng là dùng hết tâm cơ.

Có điều, cuối cùng hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Chạm vào một mảnh ấm áp khá lâu làm tâm thần Dạ Lăng Tuyệt rung động, nhìn dung nhan ôn nhu vũ mị gần trong gang tất, đột nhiên hầu kết không tự chủ được lăn lộn một chút, đáy mắt thâm thúy dấy lên quang mang nóng rực.

“Mê Nhi…….” âm thanh Dạ Lăng Tuyệt ám ách, cầm lòng không được thấp giọng gọi một tiếng.

Tô Mê mặt mày ôn lương, buông cổ tay hắn ra, lui về phía sau một bước, lạnh nhạt mở miệng.

“Vương gia có thể trực tiếp gọi tên họ của ta hoặc Quốc sư phu nhân.”

Dạ Lăng Tuyệt mím môi mỏng, đáy mắt xẹt qua một tia đau xót: “Là bổn vương thất lễ.”

Tô Mê cười nhạt: “Thoạt nhìn sắc mặt vương gia không tốt lắm.”

“Ngươi đang quan tâm bổn vương sao?” Dạ Lăng Tuyệt lập tức vui mừng ra mặt.

“Ừ.” Tô Mê mỉm cười gật đầu, phát hiện độ hảo cảm độ tức thì "bay" lên 5 điểm.

Cô bất động thanh sắc mà cười cười, nói tiếp.

“Có một câu, không biết có nên nói hay không?”

“Cứ nói đừng ngại.” Dạ Lăng Tuyệt tất nhiên là nguyện ý lắng nghe.

“Ta cùng với phu quân có học chút y thuật, lúc nãy mới vừa đỡ ngài đã thuận tiện dò xét mạch đập của Vương gia, ngài giống như trúng thuật vu cổ "mãn tính", hay là tìm thái y giúp ngài kiểm tra một chút.”

Hai chữ “Mãn tính”, Tô Mê nói cực kỳ có thâm ý.

Triệu Phương Phỉ cùng Niệm Như Yên đều là người tùy thời đều có thể cùng hắn thân cận, Dạ Lăng Tuyệt lại không phải kẻ ngu dốt, hẳn là sẽ nghĩ đến một tầng ý nghĩa kia.

Đến nổi chẳng khuyên nhủ hắn đi tìm Niệm Như Yên, mà là tìm thái y, đây cũng là biến tướng nhắc nhở hắn Niệm Như Yên cũng có vấn đề.

Nhưng Tô Mê nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, với tình cảm mười mấy năm của Niệm Như Yên và Dạ Lăng Tuyệt, hắn hoàn toàn không đặt hoài nghi trên người Niệm Như Yên mà thấy khuôn mặt Tô Mê đầy ngưng trọng, hắn nghĩ lại cũng cảm thấy thân thể đúng là có chút không thích hợp……

Lời nói của Tô Mê tựa như cây non nẩy mầm mọc rễ, Dạ Lăng Tuyệt càng nghĩ càng không thích hợp.

Cho nên sau khi hắn hồi phủ, trực tiếp tới tìm Niệm Như Yên..

“Như Yên, nàng giúp bổn vương kiểm tra xem thân thể bổn vương có vấn đề gì hay không?”

Niệm Như Yên âm thầm hoảng sợ.

Chẳng lẽ việc mình hạ cổ với hắn, bị hắn phát hiện?

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta liền chấn chỉnh lại tâm tình, ra vẻ bình tĩnh mà bắt mạch giúp hắn, lại phát hiện trong thân thể hắn, còn có một loại đồ vật kỳ quái.

“Lăng Tuyệt, gần đây trừ ta với Triệu Phương Phỉ chàng chưa từng chạm qua nữ nhân khác phải không?”

Dạ Lăng Tuyệt chỉ lo chu toàn ở phòng của các nàng đã tinh bì lực tẫn, làm sao còn tinh lực để ngủ với các vị thiếp thất khác chứ.

Mấy ngày gần đây, mỗi lần hắn thấy Triệu Phương Phỉ đều gấp gáp như nam nhân mới vừa khai trai, hận không thể chết chìm trên người nàng ta.

Làm một hồi, còn muốn hồi thứ hai, cảm quan bị nàng ta bao vây chặt chẽ, thậm chí so với cảm giác Niệm Như Yên cho hắn còn tốt hơn!

Nhưng nghĩ lại lời Niệm Như Yên vừa nói, Dạ Lăng Tuyệt lập tức cảm thấy Triệu Phương Phỉ thật không thích hợp.

Sai người tới truyền lời cho Triệu Phương Phỉ, nói có công sự không thể đến chỗ nàng ta qua đêm, lại phái ám vệ bên người tới giám thị nhất cử nhất động của nàng ta, đêm hôm đó cứ như vậy ở lại phòng Niệm Như Yên.

Triền miên qua đi.

Niệm Như Yên mở đôi mắt vô cùng thanh tỉnh, cắn đầu ngón tay, đem máu nhỏ xuống dấu vết trước ngực Dạ Lăng Tuyệt do nàng tạo ra.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy dưới lớp da thịt kia, một loài vật giống với sâu mấp máy từ chỗ vết máu chui ra, tham lam uống máu Niệm Như Yên.

Thẳng đến khi thân mình nó trướng lên gấp đôi, mới thoả mãn chui trở về.

Vết máu trước ngực Dạ Lăng Tuyệt thế mà biến mất không thấy đâu.

“Không ai có thể cướp chàng đi, chàng chú định chỉ thuộc về một mình ta.” Niệm Như Yên gắt gao ôm lấy Dạ Lăng Tuyệt, trong đôi mắt thanh tỉnh lập loè tia sáng lạnh lùng hung ác và nham hiểm.

Sáng sớm hôm sau, ám vệ liền trở về bẩm báo.

Chỉ là tình cảnh được hình dung quá mức kinh tởm quỷ dị, Dạ Lăng Tuyệt không tin, quyết định ban đêm tự mình tìm tòi đến cùng.

Buổi tối.

Triệu Phương Phỉ biết đêm nay Dạ Lăng Tuyệt sẽ không đến đây, nhanh chóng đuổi tất cả nha hoàn ra ngoài, một mình ở trong bồn tắm tắm.

Chỉ là nước trong bồn tắm đều không phải là nước nóng bốc hơi mà là nước lạnh tỏa ra hàn khí.

Mà Triệu Phương Phỉ đặt mình trong này, chẳng những không cảm thấy không khoẻ, ngược lại còn cảm thấy thật thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Phương Phỉ lấy ra một cái bình thủy tinh, đem chất lỏng đỏ như máu ở bên trong toàn bộ đổ vào trong nước lạnh.

Nháy mắt tiếp theo, vốn dĩ là nước tắm lạnh lẽo lập tức trở nên sôi trào lên.

Ngay sau đó, vô số vật thể trơn trượt từ trong nước chui ra, từng ngụm từng ngụm uống chất lỏng đỏ tươi như máu loãng, sau khi uống sạch hơn phân nửa mới tản ra trở về nơi nào đó.

Đồng thời ngay lúc này, “Phanh” một tiếng, cửa Phương Phỉ uyển bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

Dạ Lăng Tuyệt cứ như vậy đột nhiên xuất hiện trước gương mặt đầy kinh hoảng và kinh ngạc của Triệu Phương Phỉ: “Người đâu, đem yêu nghiệt này bắt lại!”

~~~~~~~~