Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 24: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (xong)




Edt: Mítt

~~~~~~~

“Nhiệm vụ của tôi là công lược nam chủ, nhưng hệ thống truyền sai, thời điểm tôi tới, các người đã ở bên nhau, tôi cảm thấy đấu không lại cô, nên dưới sự chuẩn bị ứng phó với hệ thống, tùy tiện tìm một người cho qua chuyện, nhưng vì sao cô vẫn không muốn buông tha tôi, chẳng lẽ nhiệm vụ của cô, cần phải chỉnh chết nguyên nữ chủ sao?”

Tô Mê chớp mắt, bộ dáng tiểu bạch thỏ nhu nhược, nhìn Lâm Cẩm Dư vừa sợ lại oán giận.

“Có thể trở thành kí chủ được hệ thống xuyên nhanh lựa chọn, đều không phải nhân vật mềm gì, cô đừng mẹ nó giả vờ cho lão nương xem nữa!”

Cô ta là một ký chủ lợi hại như vậy, thế nhưng sẽ bại bởi ký chủ bạch liên hoa ngu ngốc này, không cam lòng thật không cam lòng.

“Nhưng tôi là do sai lầm của hệ thống mới bị rút linh hồn, ngay từ đầu lựa chọn của hệ thống chính là hàng xóm cách vách nhà tôi, đại tỷ, tôi chỉ là một tay mơ mau xuyên vị diện mà thôi.” Tô Mê cắn môi, khóc không ra nước mắt.

Lâm Cẩm Dư tức khắc cạn lời: “Chuyện này cũng được sao?!”

“Đúng vậy, tôi là vô tội.”

“Vô tội cái rắm, cô mẹ nó vô tội sẽ đem tôi hại thành cái dạng này, còn làm tôi bị nhiễm AIDS? Hay lắm! Lão nương trước kia làm pháo hôi nữ phụ nghịch tập, thành công công lược vô số nam chủ, chưa từng chật vật giống như vậy, đậu má, lão nương phi chết cô cái nữ chủ bạch liên này, đem bệnh AIDS lây cho cô!”

Nói xong, Lâm Cẩm Dư tự tay cởi thắt lưng của mình.

Tô Mê lập tức nóng nảy: “Đừng, oan uổng quá, cô bị HIV, đó khẳng định là nam chủ truyền cho cô, sao cô có thể trách tôi chứ?”

Thấy Lâm Cẩm Dư dừng động tác, Tô Mê tiếp tục nói: “Nam nam kết hợp vốn dĩ đã không an toàn, dễ dàng cảm nhiễm, nam chủ huyết khí phương cương, vừa thấy chính là hình tượng hung mãnh, hai ngươi khẳng định không mang cái đó!”

Lâm Cẩm Dư lúc này mới nhớ tới, nam chủ hình như chưa từng làm biện pháp an toàn.

Nhưng nhóm np đam mỹ trong tiểu thuyết nam công tiểu thụ, không phải đều làm mỗi ngày, lúc nào cũng làm sao, làm sao đều không bị bệnh?

Tô Mê nhìn thấu ý nghĩ của cô ta, lại nói: “Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, hắn không có làm biện pháp an toàn, tự nhiên sẽ nhiễm trùng gây cảm nhiễm, HIV là chuyện sớm muộn.”

Lâm Cẩm Dư lập tức lại ảo não, đây là lần đầu tiên cô ta xuyên vào nguyên chủ là nam phụ, làm sao cũng không nghĩ tới phải chú ý cái này.

Đáng chết, đều do hệ thống phá hoại kia, loại chuyện quan trọng này, cũng không nhắc nhở cô ta một chút.

Nhưng cô ta nuốt không trôi khẩu khí này!

Hơn nữa cô ta còn chưa thử qua, dùng thân thể đàn ông làm tình với phụ nữ có cảm giác gì, cho nên hôm nay cho dù như thế nào cô ta cũng phải đem bệnh cảm nhiễm lây cho nữ chủ!

"Cô không cần nhiều lời vô nghĩa như vậy, hôm nay tôi làm cô là chuyện đã định.”

Lâm Cẩm Dư hừ lạnh một tiếng, trong mắt lòe ra một tia ngoan độc, nhào lên cởi áo cưới trên người cô.

Mười phút đã đến, Tô Mê đột nhiên nheo mắt, khóe miệng tràn ra một tia cười lạnh, khuất chân liền hướng trên bụng Lâm Cẩm Dư, hung hăng đạp một cái.

Cùng lúc đó, cửa nhà xưởng bỏ hoang, bị người từ bên ngoài đá văng.

Cố Lương Nghiên tóc tai hỗn loạn chạy vào.

“Mê ——.”

Lời còn chưa dứt, liền thấy Tô Mê đang xách váy, mang giày cao gót thon dài, hung hăng đá Lâm Cẩm Dư đang nằm trên mặt đất giãy giụa.

Nghe được động tĩnh, Tô Mê buông chân, tìm dây thừng đem Lâm Cẩm Dư trói lại, thấy Cố Lương Nghiên thất thần, vội vàng nói: “Còn không nhanh lại đây hỗ trợ.”

“Ừ.” Cố Lương Nghiên lúc này mới vội vàng chạy qua hỗ trợ.

Vốn định hung hăng đấm mấy quyền, Tô Mê đột nhiên ngăn hắn lại: “Đừng đánh, hắn bị nhiễm HIV, đánh ra máu là có vấn đề lớn.”

Cố Lương Nghiên chán ghét nhíu mày, đúng lúc này, trên không nhà xưởng bỏ hoang, đột nhiên vang lên tiếng cánh quạt chuyển động, ngay sau đó, vài chiếc xe cảnh sát cùng Jeep quân dụng xuất hiện ở trước cửa nhà xưởng.

Nhìn thấy cảnh sát, quân đội đều tới, Tô Mê mang theo ánh mắt dò hỏi, nhìn về phía Cố Lương Nghiên.

Cố Lương Nghiên gãi gãi đầu.

“Còn không phải là do anh sốt ruột sao, không có thời gian đi lấy xe, ra cửa thấy một chiếc xe cảnh sát, liền cướp đi, ai biết sẽ có nhiều giao thông như vậy đuổi theo, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố lão đầu, cho nên chuyện trước mắt, không liên quan gì tới anh.”

“……!” Tô Mê không biết nói cái gì cho tốt.

Một người đàn ông vì cô đến xe cảnh sát cũng dám cướp, cô còn có thể nói cái gì, nhấc chân liền vòng lấy cổ Cố Lương Nghiên, đem cặp môi thơm hôn lên.

Cố Lương Nghiên ôm chặt lấy cô, thâm tình mà nhiệt liệt đáp lại.

Hôn lễ đúng hạn cử hành, chỉ duy nhất có chút không được hoàn mỹ, đó là chú rể toàn bộ hành trình đều xụ mặt.

Còn vì sao sao, đó là bởi vì áo cưới trên người Tô Mê hỏng rồi, chỉ có thể tạm thời thay một bộ áo cưới khác tương đối mát lạnh, cho nên Cố Lương Nghiên thật sự cao hứng không nổi.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai người trao đổi nhẫn, thời điểm ném hoa, vừa lúc bị Vưu Giai cùng Tần Gia cùng nhau chụp được.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mê cùng Cố Lương Nghiên ngồi trên phi cơ, bắt đầu đi hưởng tuần trăng mật.

Cũng không có bay đi du lịch hải ngoại hay thắng địa, mà là lựa chọn một cổ trấn quốc nội thanh nhã đặc sắc, cùng hồ nước thảo nguyên còn hơn cả biển rộng.

Đêm tân hôn đầu tiên.

Tô Mê cùng Cố Lương Nghiên nằm ở phòng đầy sao trời, nhìn trên không trung có vô số sao trời lộng lẫy.

“Lương Nghiên, em đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.” Hạnh phúc, làm cô muốn vĩnh viễn dừng lại ở chỗ này, không muốn tiếp tục cái gì mau xuyên nhiệm vụ nữa.

Cố Lương Nghiên nghiêng người cúi đầu hôn môi cô: “Đồ ngốc, em nên gọi anh là chồng, hửm?”

Tô Mê cắn môi, vô cùng hạnh phúc, nhẹ gọi một tiếng: “Chồng…….”

“Ngoan.” Cố Lương Nghiên khàn giọng nỉ non, một lần nữa phủ lên môi cô.

Ngay sau đó, động tác hôn môi chợt dừng lại.

Cố Lương Nghiên cúi đầu nhìn dung mạo quen thuộc trước mắt, nhưng ánh mắt lại xa lạ, con ngươi màu đen gắt gao co rụt lại, chỉ trong nửa nháy mắt, lại khôi phục bộ dáng nguyên bản tà bĩ, thâm tình hôn lấy môi cô.

Một đêm triền miên……

Hai người ở trấn nhỏ chơi mấy ngày, chụp rất nhiều ảnh chụp, cuối cùng đều bị Cố Lương Nghiên đăng lên Weibo, show đủ ân ái.

Mộ Dung Sâm lại lần nữa trốn đi, trong lúc vô ý phát hiện những ảnh chụp này, trong lòng đau đớn lợi hại, vì thế đem tất cả sai lầm, toàn bộ quy công cho Lâm Cẩm Dư.

Hắn tìm vài người mang bệnh HIV, ở trong ngục bạo cúc Lâm Cẩm Dư, kết quả Lâm Cẩm Dư không chịu nổi bạo ngược, trực tiếp bị ngược mà chết.

Chờ những người đó trở về bẩm báo, Mộ Dung Sâm mới biết được, Lâm Cẩm Dư đã bị cảm nhiễm HIV.

Bí mật chạy tới phòng khám tư nhân, khoảnh khắc kiểm tra được bản thân cũng cảm nhiễm HIV, sự thật trước mắt, giống như một đạo tia chớp, hung hăng bổ trúng đầu của hắn.

Biết được bệnh của mình, Mộ Dung Sâm hoàn toàn đánh mất ý niệm tìm kiếm thậm chí cướp đoạt Tô Mê.

Cả ngày trốn ở trong phòng, buồn bực không vui, dần dần mắc chứng u buồn.

Hạ, thu chớp mắt qua đi, vào trận tuyết đầu mùa đông buông xuống.

Mộ Dung Sâm kéo ra bức màn, nhìn tuyết lớn đầy trời, trong đầu nhớ lại lần đầu gặp gỡ trong tuyết với Tô Mê.

Hắn lôi kéo tay nhỏ lạnh lẽo của cô, tiến đến bên miệng, hà hơi sưởi ấm cho cô, cô thẹn thùng nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười……

Hoảng hốt thấy thân ảnh Tô Mê, duỗi tay đi bắt, lại phát hiện trống không, Mộ Dung Sâm cảm xúc hoàn toàn hỏng mất, khóc không thành tiếng, cầm lấy dao gọt hoa quả, thật mạnh đâm vào trái tim trống vắng.

Khi Tô Mê phát hiện hắn phản bội cô, tâm của cô, có phải cũng đau giống hắn giờ phút này hay không?

Mộ Dung Sâm không còn cơ hội có được đáp án, hối hận mà chết.

~~~~~

End TG1....

Í ta nhìn nhầm. TG này có 24c hà =))))

Không phải 29c đâu.. Ahihi