Edt: Mítt
~~~~~~~~~~
Thình lình xảy ra một màn như vậy, làm cho ánh mắt mọi người ở đây toàn bộ dừng trên người Ôn Ngôn.
Phượng Lan Nhi là người đầu tiên phản ứng lại.
Chỉ thấy tròng mắt nàng ta chuyển động, lập tức ở trong lòng triệu hoán hệ thống: “Cẩu hệ thống, nhanh nghĩ cách cứu ta ra, đúng rồi, trước đó không phải ngươi nói, nếu ta mệt mỏi, có thể vào trong không gian nghỉ ngơi sao, ta hiện tại muốn lập tức nghỉ ngơi!”
Hệ thống nữ phụ: “Ký chủ không thể trước mặt nhiều người như vậy mà đột nhiên biến mất, như vậy sẽ OOC nghiêm trọng.
”
“OOC thì OOC, còn không đi, lão nương chết chắc, nhanh, nhanh lên!”
Thấy hệ thống nữ phụ không nói gì, Phượng Lan Nhi nghĩ thầm cẩu hệ thống nhất định là đồng ý.
Vì thế lập tức hướng đến Ôn Ngôn hô to.
“Sư phụ, người làm sao vậy, có chuyện gì hay không?”
Ôn Ngôn sung nhĩ không nghe thấy, chỉ là bình tĩnh nhìn Tô Mê, muốn đổi lấy một chút đồng tình của nàng.
Nhưng hắn thất vọng rồi.
Nữ nhân ngày xưa yêu mình như vậy, giờ phút này nhìn thấy hắn phun ra máu lại một chút phản ứng cũng không có, lại còn cùng sư phụ của hắn nùng tình mật ý.
Tròng mắt Ôn Ngôn đen như mực, càng ngày càng ám, thất vọng trong mắt dần dần biến thành tuyệt vọng.
……
Tô Mê tuy rằng nhìn không thấy, nghe không được, nhưng cái mũi tương đối nhanh nhạy.
Khi cổ huyết tinh chi khí kia tỏa khắp nơi, nàng lập tức nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy, hành hình Phượng Lan Nhi sao, mau cởi bỏ cho ta.
”
Đông Phương Lẫm đối diện với ánh mắt Ôn Ngôn bi thương lại tuyệt vọng, gần như đắc ý mà cong môi, ở trên lông mi Tô Mê nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Nháy mắt tiếp theo, Tô Mê liền khôi phục thị giác.
Nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Tô Mê vẫn đỏ mặt trừng Đông Phương Lẫm một cái: “Lão không đứng đắn, bị người ta nhìn thấy thì làm sao?”
“Đã thấy.
”
Tô Mê theo tầm mắt hắn nhìn lại, liền thấy trên khóe môi Ôn Ngôn có máu tươi, tràn đầy ưu thương nhìn nàng.
Đông Phương Lẫm bất động thanh sắc, trầm tĩnh quan sát sắc mặt Tô Mê, nhìn từng biểu tình thật nhỏ của nàng.
Lại thấy một khắc nàng đối diện với Ôn Ngôn, chẳng những không có chút nào lo lắng, ngược lại nhiều thêm vài phần mỉa mai trào phúng.
Đông Phương Lẫm nhíu mày lại, không biết cảm xúc trong nội tâm ra sao.
Nếu lo lắng, nhất định là còn yêu Ôn Ngôn.
Nếu thờ ơ, hẳn là không yêu.
Nhưng mỉa mai trào phúng, là có ý tứ gì?
Chẳng lẽ nàng……đang mượn hắn trả thù Ôn Ngôn?
Tô Mê thực nhanh thu hồi ánh mắt của mình, lại thấy nam nhân bên cạnh đang suy tư gì đó.
Không biết như thế nào, nàng lại cảm thấy Đông Phương Lẫm có chút không cao hứng.
Nghĩ trước nghĩ sau, Tô Mê hình như nghĩ đến cái gì, lập tức tựa sát vào Đông Phương Lẫm, ở bên tai hắn nói nhỏ.
“Chàng nói xem, hắn có phải cảm thấy ta đang cố ý chọc giận hắn, cho nên mới cố ý show ân ái với chàng?”
Tô Mê dứt lời, chỉ thấy Đông Phương Lẫm nhíu mày càng sâu, rầu rĩ đáp.
.
"Bổn Tiên Tôn làm sao biết.
”
“Hừ, nam nhân mà, đều là sau khi mất đi, mới muốn quý trọng, đáng tiếc ta là ngựa tốt, tuyệt không ăn lại cỏ cũ, lại nói hắn cũng chưa từng chiếm được ta.
” Tô Mê vừa nói như vậy, quả nhiên thấy mày Đông Phương Lẫm giãn ra một ít.
Sau đó, nàng lại tiếp tục nói: “Thật ra, ta vẫn luôn muốn hỏi chàng một vấn đề, lúc trước chàng làm sao lại thu hắn làm đệ tử?”
Còn thu hắn làm đệ tử thân truyền, thiệt tình cảm thấy có chút hạ thấp hình tượng to lớn của Đông Phương Lẫm.
Đương nhiên loại lời nói này, nàng không dám nói trước mặt hắn, nói cho cùng thì thiết lập nhân vật không thể phá vỡ.
Chỉ là Tô Mê lại không phải Tô Mê, nguyên nữ chủ thích Ôn Ngôn, còn nàng không thích, đối với hắn càng không có một tia tình cảm cùng đồng tình.
Còn nữa, không làm gì thì sẽ không chết, tất cả trước mắt, đều là chính hắn làm ra!
Đông Phương Lẫm nghe ngữ khí tràn đầy ghét bỏ của nàng, cuối cùng xác định nàng có lẽ không còn yêu Ôn Ngôn nữa, lúc này mới nghiêng dung nhan tinh xảo, câu môi gần như không thể phát hiện trả lời: “Nhặt được.
”
Tô Mê “Hả” một tiếng.
Chẳng trách, phỏng chừng Đông Phương Lẫm cũng không biết Ôn Ngôn sau này sẽ có bộ dáng thánh phụ bạch liên như vậy.
……
Thời khắc Ôn Ngôn đối diện với sự mỉa mai của Tô Mê, chỉ cảm thấy tâm mình, không có đau nhất, chỉ có quá đau.
Nhưng gần như trong khoảnh khắc, hắn lau vết máu bên môi, nói với các vị trưởng lão, đệ tử quan tâm mình câu “Không sao” rồi thu hồi cổ kính, đi đến bên cạnh Phượng Lan Nhi và Cam Ly.
“Hai ngươi thuộc môn hạ của ta, hiện giờ lại làm ra loại chuyện tàn sát đồng môn này, vi sư đành trục xuất các ngươi ra khỏi tiên môn, vĩnh viễn không được tiến vào Dục Chu tiên sơn ta!”
Dứt lời, liền giơ tay lên thu hồi phù thông hành gửi trong cơ thể họ lúc trước khi nhập tiên môn.
Mà đúng lúc này, Phượng Lan Nhi lại đột nhiên biến mất tại chỗ!
Đám người Cam Ly cùng Ôn Ngôn đều ngẩn ra tại chỗ.
Nói cho cùng thì lúc trước việc Đông Phương Lẫm dưới sự giận dữ phế đi tu vi của hai người sớm đã truyền khắp toàn bộ Dục Chu Sơn.
Mà Phượng Lan Nhi là một nhược nữ không hề có tu vi thế nhưng ở trước mắt bao người đột nhiên biến mất?!
Tình hình này lập tức khiến cho mọi người ở đây thổn thức không ngừng.
“Nữ nhân này chẳng lẽ thành tinh, làm sao vô cớ biến mất?”
“Phỏng chừng nàng luyện thành ma tu chi thuật, hút khô tu vi trong cơ thể Tự Dự cũng không nhất định.
”
“Ta thấy cũng phải, bất quá thật đúng là nhìn không ra, một nữ thần cao lãnh như vậy làm sao lại trở thành độc phụ như thế.
”
“Quỷ mới biết…….
”
……
Bên kia Cam Ly thấy Phượng Lan Nhi trốn mất, lập tức hóa thành một đoàn sương đen cũng biến mất theo.
“Ma giới, Cam Ly thế nhưng là người của Ma giới!”
Không biết là ai hô một tiếng, Thanh Mộc trưởng lão lập tức mở miệng.
“Ôn Ngôn, lúc trước chính ngươi mang Cam Ly, còn có Phượng Lan Nhi mang về, hiện giờ tình hình như vậy, ngươi làm sư phụ bọn họ, có phải nên cho mọi người ở đây một công đạo hay không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người hoàn toàn dừng trên người Ôn Ngôn, tựa như ép buộc hắn phải cho mọi người ở đây một cách nói.
Nói cho cùng thì Dục Chu tiên sơn cùng Ma giới, đó là chính tà không đội trời chung.
Một tên Ma giới lẫn vào tiên môn, còn là do người cầm quyền hiện tại thu nhận tiến vào, bọn họ tất nhiên sẽ hoài nghi Ôn Ngôn có cấu kết cùng Ma giới hay không?
Thật ra Ôn Ngôn là một nam chủ bạch liên thánh phụ, lúc trước nhìn thấy Cam Ly cốt cách hơn người, liền trực tiếp nhận hắn làm đồ đệ.
Mà lúc này, một màn đột nhiên không kịp phòng ngừa xảy ra, xác thật làm cho hắn có chút ngốc bức.
Ôn Ngôn lập tức giải thích: “Lúc trước ta cũng không phát hiện trên người hắn có ma khí, hơn nữa Dục Chu Sơn chính là tiên sơn, người của Ma giới không có khả năng tiến vào.
”
“Nhưng sự thật hiện ở trước mắt, người Ma giới xác thật vào được.
”
Ôn Ngôn cứng họng không nói gì được, giải thích thế nào cũng phí công.
Mà ở thời điểm mọi người ép hỏi Ôn Ngôn, một đạo ánh sáng thoáng hiện, Phượng Lan Nhi vốn dĩ biến mất trong hư không đột nhiên lần thứ hai xuất hiện trước mắt mọi người!
Mọi người một trận kinh hãi!
Không phải vì gì khác, chỉ là vì Phượng Lan Nhi đột nhiên xuất hiện cả người trần trụi, mị nhãn mê ly, trước ngực tất cả đều là dấu vết ái muội, đến bộ vị bí ẩn nhất tất cả đều lỏa lồ trước mắt mọi người!
Tô Mê là người đầu tiên phản ứng lại, giơ tay che mắt Đông Phương Lẫm.
“Không được xem!”
~~~~~~~~~
Khá tò mò! !.