Nam Thần Bình Hoa

Chương 62: Vội Vã Tới




Hai người bàn bạc xong Tần Ức cũng không còn tâm trạng nào mà làm việc khác bèn lên mạng, đăng nhập QQ, liên hệ với Một Con Cá Rất Tự Lập.

Thích Ăn Cá Cá Cá: Tôi đã bàn bạc với người nhà bây giờ của mình, tôi hi vọng người anh trai theo như lời anh nói có thể tới đây với cha mẹ tôi.

Một Con Cá Rất Tự Lập: Cậu nói gì? Cậu nói với người nhà? Tới đây với cha mẹ?!

Tần Ức nhíu mày, cậu cảm thấy đối phương phản ứng hơi thái quá.

Thích Ăn Cá Cá Cá: Tôi nói cho người nhà bây giờ của tôi thì có gì lạ à?

Phong Nhị chửi thề trong lòng, tay múa phím vội vã giải thích.

Một Con Cá Rất Tự Lập: Không không không, ý tôi không phải thế. Chẳng qua là những người nhận nuôi cũng khó lòng mà để cậu trở về với cha mẹ ruột, phải không? Nếu nói cho bọn họ biết thì họ sẽ ngăn cản, khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn thôi. Không phải bảo cậu kỳ lạ.

Thích Ăn Cá Cá Cá: Anh ấy là người nhà của tôi, có chuyện thì phải nói là điều đương nhiên. Đã mất nhiều thời gian và tiền bạc tìm kiếm tôi như vậy cũng không đến nỗi không gặp được nhau đi. Nghe anh nói, các anh đã bỏ rất nhiều thời gian đi tìm kiếm tôi mà từ hành tinh e1278 tới đây cũng đâu mất nhiều thời gian đâu.

Phong Nhị nghĩ một hồi vẫn quyết định nói thật.

Một Con Cá Rất Tự Lập: Không lâu, tầm một tháng, có gì ngoài ý muốn thì chắc kéo dài đến hai, ba tháng.

Thích Ăn Cá Cá Cá: Vậy được, phiền anh chuyển lời cho chủ nhân của mình rằng nếu bọn họ muốn nhận tôi về vậy trước hết hãy tới gặp tôi, nếu không thì đừng nhắc lại chuyện cũ.

Tần Ức nói xong câu đó thì offline để lại Phong Nhị đấu mắt với chiếc ava xám xịt của cậu. Thạch Tĩnh Chi cũng dặn quản gia liên hệ số điện thoại mà đám người kia đã lưu lại. Ngay lập tức mẹ của Tần Ức đồng ý vô cùng sảng kɧօáϊ. Để có thể được gặp con trai và đưa con về quê hương, bà giao hết công việc trong vòng nửa năm tới cho các trưởng lão trong tộc.

Bộ tộc người cá tôn sùng kẻ mạnh, tính cách ngay thẳng, lại chú trọng huyết thống, kể cả bà có trốn đi mười năm cũng chẳng sao, chính bởi vậy Daphne không lo rằng mình ra ngoài có một chuyến mà khi về vương vị đã đổi chủ. Nữ vương xuất hành để đi tìm vị hoàng tử nhỏ năm xưa thất lạc được tộc người cá gióng trống khua chiêng mà chuẩn bị.

Ngày Daphne và chồng lên đường, cả vương quốc cử hành lễ hội tiễn đưa rất to. Toàn thể các người cá đình chiến ba ngày, tặng hoa tươi, vui vẻ đưa tiễn nữ vương xuất hành. Bà đi lộ liễu như vậy khiến cho rất nhiều kẻ chú ý. Những tầm mắt đó cũng là một loại bảo vệ đối với vị nữ vương này, nhiều các bên kiềm chế lẫn nhau, không ai dám ra tay. Không giống vị quân chủ của tiểu quốc nào đó, hắn lặng lẽ xuất hành, rồi lặng le bị thủ tiêu, chết ở trêи đường không biết ai là hung thủ.

Nữ vương nhân ngư nọ đi trong kiêu ngạo, quang minh chính đại mà đi nhưng Quault Ares thì khiêm tốn dị thường. Daphne Vinovia tìm con mình là hợp lý, còn hắn là anh trai cùng cha khác mẹ với Best Vinovia, lần làm việc này nên là càng ít người biết càng tốt.

So với tộc Vinovia ra đi đường hoàng thì hắn ta xuất hành trong yên lặng thì hắn ta đi nhanh hơn, cố gắng xuất hiện trước mặt Tần Ức trước cha mẹ cậu.

Lần này hắn đã chuẩn bị chu toàn để giành đưa Tần Ức về trước một bước. Nếu Tần Ức không tin hắn ta thì đành phải dùng đến vũ lực. Mặc dù so với cha đẻ mềm yếu, vô dụng thì hắn ta có thiện cảm với người em cùng cha khác mẹ này hơn nhưng vì lợi ích khổng lồ trước mặt thì thôi, tình huynh đệ cũng gác sang một bên.

Gia tộc Ares đã thèm nhỏ dãi khu đất đó ở lãnh địa người cá đã lâu. Năng lượng ở nơi đó không có tác dụng gì quá lớn với tộc Vinovia nhưng đối với tộc Ares thì nó là vùng phúc địa có thể bổ sung năng lượng cho người bệnh. Thế nhưng nữ vương Daphne không chịu bán khu hải vực có mỏ quặng đó, lý do rằng đó là nơi bà thất lạc con trai, không chừng rằng Best vẫn ở nơi ấy, nếu bán đi, bà sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới con trai.

Tuy rằng trình độ khoa học kỹ thuật của tộc Ares và tộc người cá có thể khôi phục được một phế tích thành một thành thị phồn hoa trong khoảng thời gian ngắn nhưng bọn họ chẳng thể nào cải tử hoàn sinh cho một người chết. Nếu bán khu đất ấy cho gia tộc Ares, khi bọn họ khai thác mỏ quặng, những đá vụn và sự sụp đổ của những núi đá ở đáy biển biết đâu có thể làm tổn thương đến hoàng tử Best thì sao.

So với tiền, đối với một quốc gia, đương nhiên là thái tử - tương lai của họ quan trọng hơn. Hơn nữa nước mắt của tộc nhân ngư chính là viên trân châu đẹp nhất, bọn họ cũng am hiểu khai thác bảo vật nên gia tộc Vinovia không thiếu tiền.

Nhưng lý do này đối với Qault thì chỉ là một cái cớ, dưới cái nhìn của hắn, cho dù Best có không ở đó thì bọn họ cũng không bán miếng đất này cho hắn, cho dù đó là nơi nguy hiểm nhất biển sâu, không có một người cá nào sinh sống ở đó.

Cho dù thượng tầng gia tộc Ares cũng lục đục đấu đá lẫn nhau nhưng là thủ lĩnh của gia tộc này, hắn ta cũng không lo rằng sẽ có biến chuyển lớn trong gia tộc hay quốc gia. Dù sao ở hành tinh e1278, chỉ có ba bốn chủng tộc có đủ tiềm lực kinh tế để chế tạo tàu bay trong đó có gia tộc của bọn họ, thực lực không có gì để nghi ngờ nữa. Mà hắn ta đã bỏ ra nhiều năm công sức để ổn định được cục diện gia tộc nên không thể có việc gì nghiêm trọng xảy ra chỉ trong mấy tháng hắn không quản.

Phe liên hệ Tần Ức nói rằng họ chuẩn bị đón chủ nhân của mình tới, trong vòng một tháng anh trai Tần Ức sẽ tới đây. Mà bên cha mẹ cậu, do xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên có thể phải vài tháng mới tới nơi. Vì phải xử lý sự cố phía nữ vương và vương phu nên hôm ấy tới Thạch thị đưa tin chỉ có một người, đưa dây chuyền mà mẹ Tần Ức gửi tới, nói rằng chỉ cần Tần Ức đeo lên thì sẽ nhớ lại hết.

Lần này người mang đồ tới cũng không thể thấy được Tần Ức bởi khi hắn tới, không chỉ Tần Ức mà ngay cả Thạch Tĩnh Chi cũng không có mặt.

Quản gia từ chối tiếp khách với lý do: "Ngại quá, hai người họ đi du lịch phải một thời gian nữa mới quay trở lại. Bởi, đột nhiên lại có người thân ở đâu xuất hiện khiến tâm trạng ông chủ không tốt, thiếu gia đi giải sầu cùng ngài ấy."

Về phía Daphne, vấn đề mà bà gặp phải cũng là vấn đề nhỏ, do khi xuất phát, số người bà và chồng đưa theo đã vượt quá số lượng mà tàu bay có thể chở, tuy rằng ai cũng quan trọng, nên bay tới nửa đường thì tàu bay hết năng lượng, phải dừng lại ở một tiểu hành tinh không có sự sống giữa Dải Ngân Hà và Hệ Hoa Hồng chờ phi thuyền tiếp tế đến, khi thức ăn, nước uống và năng lượng đầy đủ thì mới có thể tiếp tục hành trình.

Trong thời gian chờ đợi, ngoài việc sinh hoạt hơi đơn điệu và thực đơn thì không được phong phú, không có điều gì ảnh hưởng tới tính mạng nên đối với bọn họ, đây chỉ là vấn đề nhỏ.

Các nhà khoa học của tộc người cá vốn luôn cẩn thận nay lại xảy ra sơ suất. Daphne chưa kịp lên tiếng thì ai cũng đã quỳ xuống khóc nhận tội: "Lúc ấy chắc chắn không tính sai mà, làm sao lại xảy ra chuyện đó chứ?" Đối với những kẻ như thế, những tiền bối lớn tuổi hơn đã kịp che mồm họ lại, nhưng lúc thế này thành thật nhận sai, hứa không tái phạm với thái độ thành khẩn thì hơn. Nói những lời thế kia chỉ tổ bị cho rằng đang ngụy biện.

Đầu tiên, nữ vương Daphne nghiêm khắc khiển trách thần dân của mình, sau đó trấn an họ bằng vài câu cổ vũ. Bà tỏ vẻ hài lòng với thái độ nhận sai ấy nhưng khoa học cần thực sự cẩn thận, không thể xảy ra sót, cho nên khi bà trở về, những kẻ ấy chắc chắn phải chịu phạt.

Trêи thực tế, nhưng nhà khoa học này vốn là không để xảy ra sai sót gì, bọn họ đã kiểm tra tất cả nhưng chỗ quan trọng nhưng chuyện này xảy ra bởi do Qault Ares muốn kéo dài thời gian di chuyển của nữ vương mà gián điệp hắn cài vào chưa đủ quyền hạn để động vào hạt nhân của tàu bay nên chỉ làm được có vậy.

Hai nhóm người này, nhóm đến sớm hơn cũng phải một tháng sau mới đến. Khi Thạch Tĩnh Chi muốn đi giải sầu, Tần Ức không nghĩ ngợi gì mà đồng ý muôn, nơi bọn họ đi không xa, chỉ cần quản gia thông báo một câu, trong vòng hai ngày bọn họ có thể bay về tới nơi.

Khi ở bên ngoài giải sầu, Tần Ức không quên nghĩ tới bộ phim cuối cùng của mình. Sau khi biết mình là một con lai người cá, cảm xúc của Tần Ức đối với bộ tiểu thuyết mình viết bỗn trở nên phức tạp vô cùng. Kịch bản bị cải biên nhiều so với bản gốc vì ký ức đang dần sống lại của cậu. Ngoại trừ kịch bản, cậu còn dùng một cuốn sổ, vẽ trang phục mà các diễn viên sẽ mặc trong phim. Cậu còn đề nghị Một Con Cá Rất Tự Lập trao quyền thương mại những bản vẽ kia để khi quay phim, những con cá đó sẽ xuất hiện trong phim của hắn.

Tần Ức đã nghĩ ra mình muốn quay gì, cậu vừa muốn quay phim, vừa muốn ra nhạc kịch.